QUAN GIA

Đặng Trọng Hòa đến nghẹn họng rồi, Lưu Vĩ Hồng đúng là "vô sự tiên sinh", nếu như làm Takeda Koki tức giận bỏ đi, thì có phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ không?

Như vậy thì thật đáng tiếc.

Nhưng Đặng Trọng Hòa vẫn cố nhịn. Theo sự hiểu biết của gã với Lưu Vĩ Hồng thì, Lưu Vĩ Hồng sẽ tuyệt đối không tùy tiện phát biểu ý kiến. Nếu Lưu Vĩ Hồng đã kiên quyết như vậy, thì chắc chắn là có lý do. Còn cụ thể lý do gì thì tạm thời chưa thể biết được. Tuy nhiên tin tưởng Lưu Vĩ Hồng sẽ giải thích rõ ràng.

Hiển nhiên Takeda Koki rốt cục cũng đồng ý, Đặng Trọng Hòa cũng thở phào nhẹ nhõm, tim trong lồng ngực cũng không đập loạn xạ như lúc nãy nữa.

Người Nhật Bản làm việc hiệu suất rất cao, Takeda Koki sớm đã chuẩn bị xong bản dự thảo hợp đồng. Thấy hai bên không còn ý kiến bất đồng nào khác, liền đem bản hợp đồng ra, mời Đặng Trọng Hòa ký tên. Đương nhiên đây chỉ là dự thảo, thể hiện hai bên cơ bản đã đạt được sự nhất trí. Hợp đồng chính thức, bắt buộc phải có bên thứ ba, mới có thể chính thức ký kết. Còn cần Đặng Trọng Hòa đem hợp đồng về huyện Lâm Khánh, đóng dấu của ủy ban huyện Lâm Khánh, sau đó gửi cho Takeda Koki, như vậy mới xem được coi là hợp đồng có hiệu lực.

Tuy nhiên với sự hiểu biết của Lưu Vĩ Hồng đối với người Nhật Bản, biết tính cố chấp và máy móc của dân tộc này, một khi đã ký hợp đồng, cơ bản là không có gì để lo lắng nữa. Người Nhật Bản chắc chắn sẽ thực hiện đúng theo hợp đồng.

Đàm phán thành công, mọi người đều rất vui sướng. Vân Vũ Thường mời Takeda Koki tới nhà hàng Nhật Bản dùng bữa trưa. Bất kể là câu lạc bộ tư nhân nào, chỉ cần là lên một cấp bậc nhất định đều ở nhà hàng làm được tận thiện tận mỹ. Nói trắng ra là, bất kể là nơi cao cấp ra sao, bản chất của việc phục vụ thực ra đều giống nhau, đó chính là làm cho khách hàng cảm thấy hài lòng.

Về việc hưởng thụ tinh thần không phải là cái mà nhà giàu mới nổi theo đuổi. Có thân phận hội viên của câu lạc bộ cao cấp là đủ rồi, thích khoe khoang thế nào thì cứ khoe khoang kiểu đó.

Quán ăn Nhật Bản ở câu lạc bộ Phú Hào rất chính tông, Takeda Koki khen mãi. Đặng Trọng Hòa, Hướng Vân và Vân Vũ Thường dường như cũng rất hưởng thụ, chỉ có Lưu Vĩ Hồng là âm thầm nhăn mày. Hắn dường như bị làm khó với đồ ăn Nhật Bản, món sushi "nhạt toẹt" chẳng nói làm gì, mấu chốt là món nào cũng ít dầu mỡ, những món này ăn nhiều thì cũng chẳng no bụng được, đợi lúc nữa phải kiếm một ít thịt ăn mới được.

Với sức ăn của Lưu Vĩ Hồng, nếu không ăn nhiều thức ăn có dầu mỡ, mà ăn nhiều các loại thực vật khác thì sẽ không chịu được đói.

Thân thể tráng kiện ưa vận động của Trưởng ban Lưu, thì chỉ hứng thú với thịt, cá. Hôm nay, "nể mặt" Takeda Koki cho vay ba tỷ Yên không lãi, nên hắn đành phải chịu đựng, không chê ẩm thực của bọn "tiểu quỷ", lại còn giả vờ khen ngợi mấy câu, để cho Takeda Koki cảm thấy được "an ủi".

Ăn trưa xong mọi người giải tán.

- Đi bộ về đi, không ngồi xe nữa, rèn luyện thân thể một chút.

Tiễn bước Takeda Koki, Vân Vũ Thường liền đề nghị nói.

- Được.

Trưởng ban Lưu là người đầu tiên tán thành. Mỗi ngày lượng vận động của hắn cũng không ít.

Đặng Trọng Hòa tuổi cũng không nhiều, tự nhiên cũng chẳng có ý kiến gì, Hướng Vân trẻ tuổi, càng không có quyền "phát biểu", chỉ có thể vội vội vàng vàng đi theo lãnh đạo.

Lưu Vĩ Hồng và Vân Vũ Thường sánh vai đi cùng nhau, đi chưa được vài bước, Lưu Vĩ Hồng đã luồn tay ra để kéo bàn tay nhỏ bé của Vân Vũ Thường lại. Vân Vũ Thường nhẹ nhàng "lẩn tránh", nhưng không có tác dụng nên đành mặc kệ, sau đó cô ngoảnh mặt lại trừng mắt nhìn hắn. Vì hôm nay là đàm phán, nên Vân Vũ Thường ăn mặc cũng rất "chính thức" với một bộ trang phục công sở màu xanh nhạt, tóc búi cao tinh xảo, trông rất cao quý thanh lịch. Vậy mà tay trong tay "lắc lư" với người này thì e rằng có chút ảnh hưởng đến hình tượng. Phải biết rằng công ty Hoàng Du là cổ đông lớn nhất của câu lạc bộ, chủ tịch Vân là khách quen của câu lạc bộ, rất nhiều viên chức đều biết mặt cô, ngày bình thường đối với cô rất cung kính, hiện giờ bộ dạng như vậy, dọc đường không biết có bao nhiêu con mắt nhìn vào. Text được lấy tại Truyện FULL

Lưu Vĩ Hồng dường như biết Vân Vũ Thường đang suy nghĩ cái gì, nên ghé vào tai cô nói:

- Em, anh đã rất chú ý rồi. Bằng không đã ôm eo em rồi.

Vân Vũ Thường lại càng trừng mắt lên nhìn hắn, nhưng khi quay đầu đi chỗ khác, miệng cô lại tủm tỉm cười.

Tên này luôn thích càn quấy, nhưng trong lòng Vân Vũ Thường lại không thể giận hắn được, như thể kiếp trước đã từng nợ hắn điều gì vậy, nên chỉ có thể tùy theo hắn mà thôi.

Hướng Vân đi sau tự nhiên trông thấy cảnh này bèn quay mặt đi.

Bởi nếu cứ nhìn chằm chằm vào Trưởng ban Lưu và Chủ tịch Vân "lôi kéo" nhau như vậy, không khỏi thất lễ, không phải là thái độ mà cấp dưới nên có.

Đặng Trọng Hòa cũng coi như không nhìn thấy, trên mặt một chút dị sắc cũng không lộ ra.

Hơn nữa tâm tư của gã quả thật không để ý vào chuyện này. Chau mày hỏi:

- Trưởng ban Lưu, có vấn đề tôi không rõ lắm, tại sao anh lại kiên quyết dùng đô la Mỹ để kết toán như vậy?

Lưu Vĩ Hồng biết gã sẽ hỏi chuyện này, cười đáp:

- Lý do rất đơn giản, Yên Nhật trong vòng vài năm sau, sẽ liên tục tăng giá trị. Đô la Mỹ sẽ liên tục rớt giá. Nhìn qua là cho vay không lãi, ba năm sau trả lại, kỳ thật lãi cao vô cùng, chắc cũng tầm năm phần đấy.

Đặng Trọng Hòa rất ít tiếp xúc với tài chính quốc tê, trong chốc lát, chưa rõ hết ý, còn đang suy nghĩ lời nói của Trưởng ban Lưu. Vân Vũ Thường không kìm nổi kinh ngạc nói:

- Năm phần? Ý của anh là đồng Yên Nhật sẽ tăng mạnh như vậy? Năm mươi phần trăm?

- Đúng vậy, cái này thì có gì kỳ lạ đâu. Sau khi hiệp định Plaza* được ký kết, đồng Yên không phải liên tục tăng giá hay sao?

(chú thích: Hiệp định Plaza (tiếng Anh: Plaza Accord) là thỏa ước tài chính được ký ngày 22 tháng 9 năm 1985 lại khách sạn Plaza, thành phố New York, Mỹ, bởi nhóm G5 khi đó gồm Mỹ, Nhật Bản, Đức, Anh và Pháp. Nhóm G5 đi đến thỏa thuận giảm giá đồngđô-la Mỹ so với đồng Yên Nhật và đồng Mác Đức (đơn vị tiền tệ củaCộng hòa liên bang Đức trước khi đồng Euro có hiệu lực) bằng cách can thiệp vào thị trường ngoại hối. Trong vòng hai năm kể từ khi Thỏa thuận này có hiệu lực, tỷ giá hối đoái giữa đô la Mỹ và Yên Nhật đã giảm tới 51%.)

Lưu Vĩ Hồng sơ lược nói.

- Không đúng không đúng, tăng thì đúng là tăng thật. Nhưng thời kỳ đỉnh cao nhất đã qua rồi, hai năm gần đây vẫn tương đối ổn định. Ba năm tăng đến 51%, anh có biết đây là khái niệm gì không? Nhật Bản sẽ bị phá sản đấy.

Vân Vũ Thường là người am hiểu tài chính quốc tế, lập tức liền chỉ ra vấn đề mấu chốt ở đâu.

Đặng Trọng Hòa và Hướng Vân lúc này mới mơ hồ hiểu được ý của Lưu Vĩ Hồng, nhưng nghĩ rất rõ ràng rằng, không phải trong khoảng thời gian ngắn là có thể làm thấu triệt được, đối với an viên nội địa đây là vấn đề tương đối khó.

- Bọn họ phá sản thì tốt quá, anh cầu còn không được nữa là.

Lưu Vĩ Hồng nhún vai nói, vẻ mặt vui sướng khi thấy người khác gặp tai họa đặc biệt rõ ràng. Dường như chỉ cần nghĩ đến bọn "tiểu quỷ" gặp tai họa, là trưởng ban Lưu vui mừng. Bởi vậy có thể thấy được, Trưởng ban Lưu không phải người tốt, là người có chủ nghĩa dân tộc hẹp hòi, chỉ quan tâm đến lợi ích của quốc gia và dân tộc mình, không có trái tim bác ái đối với bọn "tiểu quỷ".

Chỉ có điều, không bác ái với bọn tiểu quỷ, thì cũng không thể gọi là người xấu được.

- Tại sao anh lại khẳng định như vậy?

Vân Vũ Thường dứt khoát dừng bước, trừng mắt nhìn Lưu Vĩ Hồng, đôi mắt cô dường như lại nắm được một thương cơ trọng đại.

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

- Cái này có liên quan đến thế cục nước Mỹ. Mỹ trước kia đánh Iraq, uy phong thì uy phong thật, nhưng cuộc chiến này đối với nước Mỹ cũng chẳng có chút lợi nào. Tổng thống Bush muốn dựa vào "vầng sáng" của cuộc chiến tranh để mưu cầu liên nhiệm. Nếu kinh tế của quốc nội Mỹ tốt đẹp cả thì Bush cũng sẽ không làm như vậy. Tôi nghĩ rằng lần này ông ta muốn liên nhiệm thì rất khó. Tuy nhiên, bất luận là tổng thống nào lên, muốn thay đổi kinh tế của Mỹ thì chỉ có một cách, đó chính là "cắt thịt trên người" bọn tiểu quỷ, đề bù vào lỗ hổng của mình. Dóc thịt trên người bọn tiểu quỷ, biện pháp tốt nhất là ép cho đồng Yên Nhật tiếp tục tăng giá, để chính phủ và các công ty Nhật Bản chịu lỗ, như vậy mới có thể cứu được người Mỹ, cái tay Takeda Koki này giở bài cho vay không lãi ra, nhưng thực tế thì…

Tên tiểu quỷ này đúng là khôn khéo thật.

Ánh mắt của Đặng Trọng Hòa nhìn Lưu Hồng Vĩ lộ vẻ vừa sợ vừa phục.

Người này thật không đơn giản, có vẻ như không có thủ đoạn bịp bợm nào qua nổi mắt hắn ta. Ngay cả đại cục của Mỹ và Nhật, hắn đều nắm rõ mồn một. Nếu không nắm rõ như thế, làm không tốt thì sẽ bị lừa.

Đúng là đồng Yên Nhật tăng giá 50%, nếu lấy đồng Yên quyết toán, đến lúc đó còn gì phải nói?

Đầu Hướng Vân quay ngoắt sang, nghi ngờ hỏi:

- Trưởng ban, một khi đã như vậy, tại sao người Nhật còn đồng ý đưa cho chúng ta khoản vay kia?

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

- Ha ha, đây có vẻ như là sự đề phòng lừa đảo, gặp phải người khôn ngoan thì sẽ phải chịu lỗ vốn một chút. Gặp phải người hồ đồ một chút thì kí luôn một khoản lớn. Căn cứ vào tình hình trong nước trước mắt, kẻ ngây ngô, hồ đồ tương đối nhiều. Thằng nhãi Takeda Koki này sợ tôi phá hỏng mất chuyện lớn của hắn, chỉ có thể dùng mũi đánh hơi.

Đặng Trọng Hòa và Hướng Vân liếc nhìn nhau, cả hai đều im lặng.

Không cẩn thận một chút, ngay lập tức mình liền trở thành một tên ngốc rồi. Nhưng quả thực sự hiểu biết về cục diện tình hình tiền tệ quốc tế còn rất khiếm khuyết, Lưu Vĩ Hồng nói bọn họ là kẻ ngốc, cũng không phải là oan uổng.

Khóe miệng Vân Vũ Thường nhếch lên, cười khẩy, có vẻ gì đó "giảo hoạt". Xem ra Chủ tịch Vân lại bắt đầu gây sự chú ý với người Nhật. Một bữa đại tiệc ngon như vậy bày ra trước mắt, không được chia cho một bát canh thì làm sao có thể cam tâm?

Một ngày sau, Đinh Dương và Dương Ngọc Trân trở về từ Hồng Kông, người nào cũng xách túi to túi nhỏ, cầm về không ít quần áo đồ dùng, cứ như là vừa trải qua cơn nghiện mua sắm lớn. Bọn họ được nhân viên câu lạc bộ đưa đi, chứ không phải là đi cùng đoàn du lịch, đương nhiên là họ đến những cửa hàng tốt chuẩn thì cũng sẽ không bị "chém". Chuyến đi Hồng Kông lần này, hai người họ đều đã tiêu không ít tiền, toàn bộ đều là nhân viên câu lạc bộ mua hóa đơn, sau khi trở về, hai người họ sẽ đưa cho Vân Vũ Thường. Đây là bọ họ còn tiết chế nhiều rồi, tiêu tốn không phải là quá nhiều, vẫn trong phạm vi có thể chịu đựng được.

Vân Vũ Thường cũng chẳng từ chối, cười nhận lấy. Dĩ nhiên là Đinh Dương và Dương Ngọc Trân đều không biết, số tiền mà bọn họ mua đồ chỉ là số lẻ, phí phục vụ mà Vân Vũ Thường phải trả mới là số lớn. Tuy nhiên Vân Vũ Thường là chủ nhà, nên cũng không thể tự mình nói ra.

Bình luận

Truyện đang đọc