VỢ TỔNG TÀI, EM NGOAN CHO ANH!

Chương 1003

“Phỏng chừng tên nhóc này bị trưởng phòng Cao nhìn trúng rồi!”

Bạch Thảo Phương nghe lời ra tiếng vào bên tai, trong lòng bỗng nhiên có chút cảm xúc phức tạp.

Cao Thanh Hương vừa đi vừa giới thiệu về tình hình của Viên Khung.

Theo như lời cô ta nói, sở khoa học kỹ thuật hiện tại này được thành lập vào ba năm trước đây, được khu chính phủ hỗ trợ mạnh mẽ cho nên dù là dự án xây dựng cơ sở hạ tầng hay chính sách gì cũng đều có một số lượng lớn đổ về đây.

Tốc độ phát triển rất nhanh chỉ trong vòng hai năm nay đã nhanh chóng thu hút không ít xí nghiệp nổi tiếng đến đây định cư.

Ngay cả bảo vệ ở chỗ này cũng được đối xử tốt hơn những công ty bình thường.

Nếu được làm chính thức sẽ có năm bảo hiểm xã hội và một quỹ nhà ở, còn có lương nghỉ phép năm, lương tăng ca, phụ cấp nhiệt độ cao, trợ cấp, mọi thứ đều đủ cả, mỗi năm còn có cơ hội tăng lương nữa.

Ngoài ra, công ty Vật Nghiệp cũng sẽ cung cấp nơi ăn ở miễn phí.

Triệu Nam Thiên bùi ngùi: “Mối quan hệ này của chúng ta đúng là tốt thật, nếu như không có bạn học cũ là cậu, chẳng phải là tôi đã bị đánh rớt sớm rồi sao?”

Cao Thanh Hương không hề ra vẻ cấp trên kiêu căng: “Nam Thiên cậu nói bậy bạ cái gì vậy? Tôi còn không biết rõ năng lực của cậu à? Đừng nói là một vị trí bảo vệ nhỏ, giao vị trí chủ nhiệm cho cậu tôi còn cảm thấy là nhân tài không được trọng dụng đấy!”

Triệu Nam Thiên cười ha ha: “Trưởng phòng Cao, nghe cậu nói như thế, tôi thật sự cảm thấy áp lực như bị ngọn núi lớn đè lên vậy, nếu làm không tốt vày chẳng phải là làm cho cậu mất mặt à?”

Cao Thanh Hương nhướn mày: “Cậu gọi tôi là cái gì?”

Triệu Nam Thiên nói đùa: “Cậu là lãnh đạo của tôi, không thể gọi cậu là em gái bốn mắt mãi được, đúng chứ?”

Cao Thanh Hương đẩy anh một cái: “Hay thật, cậu còn dám nhắc đến cái biệt danh này!”

Dường như cảm thấy hành động vừa rồi quá mức thân mật, cô ta mới hòa hoãn nói một câu: “Sau này lúc không có người khác thì cứ gọi tôi là Thanh Hương đi, ở đây tôi cũng không có nhiều bạn bè, cậu ở chỗ này, ngày thường còn có người cùng tôi nói chuyện một chút.”

Triệu Nam Thiên cũng không nói gì khác, trò chuyện, đi dạo một vòng Viên Khung.

Quy mô của Viên Khung không nhỏ nhưng gì có thể thấy trước mặt về cơ bản đều là một ít xí nghiệp thương mại điện tử nổi tiếng trong nước.

Trong đó còn có mấy tên trùm trong lĩnh vực sản xuất trò chơi điện tử.

Anh chỉ vào khoa học kỹ thuật Hùng An cách đó không xa: “Đúng rồi, công ty kia làm về cái gì vậy, tại sao tôi chưa từng nghe nhắc đến?”

Cao Thanh Hương đưa mắt nhìn về phía sau: “Cái nào cơ? Là xí nghiệp mà Viên Khung mới thu hút được trong năm nay vấn còn là một xí nghiệp nước ngoài, chuyên bảo vệ an ninh máy tính và truyền thông, vô cùng lợi hại đấy!”

Triệu Nam Thiên trả lời tiếp một câu: “Chẳng trách tại sao tôi lại chưa từng nghe qua.”

Cao Thanh Hương nhắc nhở: “Chưa nghe qua cũng không sao, về sau trốn xa một chút là được.”

Triệu Nam Thiên hoài nghỉ: “Trốn xa một chút?”

Cao Thanh Hương giải thích: “Không sai, bí mật xí nghiệp của công ty đó có liên quan đến quyền riêng tư của người dùng, các ngày trong tuần đều bảo vệ rất nghiêm ngặt!”

“Cũng là được lãnh đạo của Viên Khung đặc biệt phê duyệt, bên trong cao ốc đã được trang bị bảo vệ, không bị công ty Vật Nghiệp chúng tôi điều khiển!”

Triệu Nam Thiên ngoài miệng trêu chọc một câu: “Lợi hại đến thế sao?

Quả nhiên là giàu có hống hách mài”

Bình luận

Truyện đang đọc