VỢ TỔNG TÀI, EM NGOAN CHO ANH!

Chương 692

“Nói gì cơ?”

“Tất nhiên đó là tương lai của hai chúng ta!”

Chỉ là Tô Mục Tuyết sẽ chủ động nói chuyện với chính mình về điều này mà không hề mong đợi.

Tô Mục Tuyết ngồi ở trên sô pha, cầm một cái cốc nước giữ nhiệt nói: “Em không phải phụ nữ thời phong kiến, cũng không cần anh nuôi, nhưng anh nói như thế nào cũng là một người đàn ông, anh không thể để cho em lấy tiền để nuôi gia đình phải không?”

Triệu Nam Thiên chưa kịp nói thì cô đã nói tiếp: “Hơn nữa, dù anh có muốn nuôi em cũng không đủ khả năng. Em ở công ty xã giao rất nhiều và tiêu tiền như nước. Anh đừng tính chuyện lập gia đình với em!”

Vừa nói, cô vừa vặn mở cốc nước, nhấp một ngụm: “Còn dì Đào đang theo dõi rất kỹ. Ngoài lương cơ bản ra, dì sẽ không để lại cho anh thêm một khoản dư nào.”

Triệu Nam Thiên cười khổ, đương nhiên chưa bao giờ nghĩ đến việc để Tô Mục Tuyết chu cấp cho gia đình.

Thậm chí, anh còn có ý kiến rằng sau này khi mối quan hệ giữa hai người ổn định thì tốt hơn hết Tô Mục Tuyết không nên ra ngoài làm việc.

Đó có thể là những suy nghĩ phong kiến còn sót lại trong đầu, anh luôn cảm thấy đàn ông nuôi dưỡng đàn bà là lẽ tự nhiên, đàn ông tài giỏi không nên để phụ nữ ra ngoài giao du, xã giao.

Với mức lương hiện tại của anh khoảng hai mươi mốt triệu đến hai mươi bốn triệu mỗi tháng, không phải là ít đối với một gia đình bình thường, và nó có thể hỗ trợ các chi phí và cuộc sống hàng ngày của một gia đình.

Nhưng đối với Tô Mục Tuyết, điều đó là chưa đủ. Để cho cô tập trung làm một người vợ cả ngày với số tiền ít ỏi này và cư xử như một con chim hoàng yến, điều đó sẽ không bao giờ xảy ra..

Vậy không phải anh không nghĩ đến tương lai, chỉ là tư tưởng và quan niệm sống của hai người rất khác nhau, nói ra cũng không thực tế.

Nói trắng ra, với năng lực hiện tại, không cách nào khuất phục hoàn toàn Tô Mục Tuyết.

Cái gọi là tương lai của hai người đương nhiên là quá viễn vong.

Nhưng kể từ khi Tô Mục Tuyết nhắc đến chuyện này, đương nhiên Triệu Nam Thiên không thể giả vờ như không nghe thấy gì được.

Anh suy nghĩ một lúc rồi nói: “Anh biết em đang hỏi về công việc. Hai ngày nữa anh sẽ được phục chức. Đến thời điểm đó, lương của anh sẽ dao động cao lên, khoảng ba mươi triệu mỗi tháng.”

Tô Mục Tuyết nhướng mày: “Tôi không nói về điều này.”

Triệu Nam Thiên không hiểu hỏi: “Vậy em đang nói cái gì?”

Tô Mục Tuyết không biết giải thích thế nào, tiền tăng lương là hơn sáu triệu.

Trong mắt người bình thường, đó là một tiến bộ lớn.

Nhưng theo ý cô, việc cải thiện chất lượng cuộc sống là rất ít.

Tô Mục Tuyết đặt cốc nước xuống, nghiêm túc hỏi: “Có bao giờ anh nghĩ đến, một khi trở về Giang Bắc, còn về việc đi làm thì sao?”

Triệu Nam Thiên cũng đột nhiên nghĩ đến vấn đề này, anh trở về Giang Bắc tuy rằng giải quyết vấn đề tiền thuê nhà, nhưng làm sao tính toán thời gian khứ hồi đi và về từ nơi làm việc?

Tô Mục Thuyết nói, dù sao cũng có ô tô để đi, nếu đi vòng ngoài, đi ô tô cũng phải mất đến nửa tiếng.

Nhưng còn anh thì sao?

Không cần suy nghĩ về phương tiện công cộng, bất kể áp lực tắc đường cũng phải mất ít nhất hơn một tiếng đồng hồ.

Bình luận

Truyện đang đọc