Chương 994
Triệu Nam Thiên tiên tay đưa đồ qua, bên ngoài đơn giản gói lại băng một tờ giấy báo.
Đầu Đường Bảo Khiết nổ tung khi cô †a nhìn nó: “Tôi đi đây, Triệu Nam Thiên đồ của Đại sư Đạp Tuyết trong tay cậu quả là phung phí của trời!”
Triệu Nam Thiên chế giễu: “Bình thường thôi, báo chí có thể hấp thụ được độ ẩm!”
Đường Bảo Khiết hung hăng trừng mắt nhìn, mở gói đồ ra, nhìn thấy bộ thư pháp ở bên trong không có hư hỏng, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô cẩn thận cầm nó, vẻ mặt vui mừng như lấy được thứ mình yêu thích, nhìn bảo bối trong tay ngay cả đôi mắt cô cũng lóe lóe quang mang.
Đang nhìn say mê ngắm nhìn bộ thư pháp này thì bỗng nghe thấy tiếng ‘bốp’.
Ngọn lửa lóe lên, sau đó một làn khói bốc lên từ bên trong xe.
Đường Bảo Khiết giống như bị giãm phải đuôi hướng Triệu Nam Thiên quát lớn: “Chết tiệt, Triệu Nam Thiên anh lại hút thuốc trong xe, bộ thư pháp này sẽ có mùi hôi đấy!”
Triệu Nam Thiên chống cùi chỏ lên cửa kính xe: “Trưởng phòng Đường, nói chuyện yêu cầu văn minh một chút, nếu không cùng với chúng tôi mấy nhân vật chợ búa có gì khác nhau?”
Đường Bảo Khiết cũng lười tranh luận với anh vì vậy cô vội vàng thu thập bộ thư pháp lại, cẩn thận cất vào một chiếc túi niêm phong.
Làm tốt mọi việc, cô vẫn không khỏi tức giận: “Tôi hỏi anh một chuyên, quan hệ giữa cha mẹ anh và Đại sư Đạp Tuyết là gì?”
Triệu Nam Thiên híp mắt: ‘Muốn biết?”
Đường Bảo Khiết gật đầu, đương nhiên cô rất tò mò.
Lý do tại sao cô thích tranh chữ của Đại sư Đạp Tuyết là vì mấy vị trưởng bối trong nhà rất thích nó, mà cô đã yêu ai là yêu cả đường đi lối về.
Tất nhiên, còn có một tin đồn khác.
Lý do tại sao tranh chữ của Đại sư Đạp Tuyết lại được mua nhiều để đầu cơ tích trữ như vậy, một mặt là vì danh tính của Đại sư Đạp Tuyết rất bí ẩn và ông ta chưa từng xuất hiện trước đây.
Có một lý do khác, nghe nói rằng một bộ tranh như vậy đã được treo trong phòng nghiên cứu của một chỉ huy quân sự ở Thiên Kinh, lạc khoản chính là Đạp Tuyết.
Vì vậy, hiện tại, cô muốn từ Triệu Nam Thiên tìm ra một chút manh mối gì đó về Đại sư Đạp Tuyết để lại.
Triệu Nam Thiên nhếch miệng cười:”
Không thể trả lời”
Đường Bảo Khiết chán nản nhưng vân nhịn. Cô cố gắng để bản thân không phát tác rồi nặn ra một nụ cười tươi rói, thay đổi giọng điệu.
“Chuyện đó ấy mà… Triệu Nam Thiên này, tôi có thể thương lượng với anh một chuyện được không?”
Triệu Nam Thiên không muốn nghe nên từ chối ngay: ” Không có gì để thương lượng hết.”
Đường Bảo Khiết rất ngạc nhiên: “
Anh còn chưa biết tôi định nói gì mà đã vội từ chối rồi sao?”
Triệu Nam Thiên nhìn vào mắt cô: “Cô muốn bảng chữ mẫu này chứ gì?”
Đường Bảo Khiết gật đầu.
Triệu Nam Thiên nhún vai: “Nếu cô có thể trả tôi bà tỷ thì cái đó sẽ thuộc về cø.