VỢ TỔNG TÀI, EM NGOAN CHO ANH!



“Tại sao chứ?”
“Chuyện tối hôm nay, rõ ràng là do cái tay Từ Hoa Dương ấy đã gài bẫy, nhưng mà anh thì lại như hoàn toàn không có não mà lao đầu vào!”
“Gài bẫy?”
“Tôi vừa rồi ở ngay đối diện bên đường, nhìn rõ ràng hơn hay anh một chút, giữa anh ta và Tô Mục Tuyết quả thật là không hề có bất cứ chuyện gì quá đà cả.


“Chị nói thật đấy chứ?”
Mạnh Nhã nói rất thoải mái: “Lừa anh làm cái gì chứ? Tuy rằng tôi không hợp với nữ thần họ Tô nhà anh, nhưng mà cũng không cần thiết phải lấy chuyện như thế này ra để lừa anh đâu?”
Cô ta vừa rồi đúng thật là đã nhìn thấy tất cả, còn vì sao lại đem những điều này ra để nói cho Triệu Nam Thiên biết, thì đến bản thân cô ta cũng không tìm được lý do.

Nếu như hôm nay khiến cho sự hiểu lầm của hai người bọn họ trở nên sâu hơn nữa, thì chắc chắn là trong lòng của cả hai người sẽ bị để lại một vết thương không cách nào xóa mờ được.


Cô ta tuy là có cảm tình với Triệu Nam Thiên nhưng mà cũng không thèm dùng những thủ đoạn như thế để đạt được mục đích.

Nếu như mà cô ta làm như vậy, thì so với cái tay ra vẻ đạo mạo Từ Hoa Dương đó cũng có khác gì chứ?
Nghĩ đến đây, Mạnh Nhã như lĩnh ngộ ra được điều gì đó, lẽ nào đây chính là tình yêu sao? Có thể giày vò con người ra chết đi sống lại, đã thế còn không cách nào mà thoát thân ra được.

Thấy Triệu Nam Thiên không có phản ứng gì, Mạnh Nhã lại thúc giục thêm một câu: “Còn ngơ ngác ở đấy làm cái gì thể?”
“Vậy thì tôi phải làm gì bây giờ?”
Mạnh Nhã trợn ngược mắt lên: “Đi tìm nữ thần họ Tô, đem hiểu nhầm ngày hôm nay giải thích rõ ràng chứ sao! Lẽ nào anh muốn bị cái tay khốn nạn Từ Hoa Dương đá ra khỏi cuộc à?”
Triệu Nam Thiên do dự, hai người bọn họ vừa rồi mới cãi nhau một trận, hơn nữa Tô Mục Tuyết lại còn nói muốn được bình tĩnh một lúc, bây giờ mà anh ta lại chủ động tìm đến, thế thì còn thể diện nào nữa chứ?
Mạnh Nhã nhìn ra được vẻ lo ngại của anh ấy: “Không phải là bảo anh đi tìm cô ta để nhận lỗi, mà chỉ là nói rõ ràng mọi chuyện mà thôi, tình yêu không phải là nhẫn nhịn lẫn nhau, mà là thấu hiểu lẫn nhau, nếu như cô ta không làm được điều này, vậy thì cuộc hôn nhân của mấy người cũng không còn lý do gì để mà tồn tại nữa.



Triệu Nam Thiên cười gượng gạo, nói thì dễ dàng, với tính cách đại tiểu thư như Tô Mục Tuyết, có thể cho anh ấy bước vào cửa không còn là khó nói.

Triệu Nam Thiên gãi đầu: “Chị chẳng phải là chưa từng yêu đương bao giờ sao, tại sao lại còn hiểu biết hơn cả tôi nữa?”
Mạnh Nhã phản bác lại: “Nói bằng thừa, chưa ăn qua thịt lợn lẽ nào lại chưa thấy lợn chạy qua bao giờ à?”
Thấy Triệu Nam Thiên không nói gì nữa, cô ta tiến lên trước đẩy anh ấy một cái: “Lại còn không đi đi?” Lẽ nào anh lại còn muốn ở lại chỗ tôi đêm nay thật đấy à?
Triệu Nam Thiên nào dám tiếp lời cô ta.

Mạnh Nhã lại nói: “Nói cho anh biết, tôi không phải là người phụ nữ tùy tiện như thế đâu, cái loại bạc tình bội nghĩa hoặc là tình duyên ngắn ngủi thì không qua được với tôi đâu.

Muốn cưa đổ tôi, cậu phải có tâm lý chuẩn bị chịu trách nhiệm mới được!”
Triệu Nam Thiên vã mồ hôi hột, người phụ nữ này đúng thật là có thể nhìn rất rõ chuyện tình cảm nam nữ, nói năng thì lại bạo dạn đến thế, tuy rằng là những lời nói cay nghiệt sướng mồm thật, nhưng mà vẫn cứ đâm thẳng vào lòng người.




Bình luận

Truyện đang đọc