VỢ TỔNG TÀI, EM NGOAN CHO ANH!



Lúc trước thời điểm theo đuổi Thư Trúc, cũng là quấn chặt lấy mới miễn cưỡng thành công, chỉ là nhận em gái mà thôi, cũng không thể dùng phương pháp này chứ?
Đột nhiên, Tiểu Ngũvẫn luôn im lặng kinh hô một tiếng, “Có biến!”
Từ Minh cầm lên một thanh sắt, “Tôn mập tới? Mẹ, ông đây lần này nhất định phải phế gã, ai cũng đừng kéo tôi!”
Triệu Nam Thiên thu lại tầm mắt từ máy giám thị, “Đừng có kêu to như vậy, không phải Tôn mập!”
Tiểu Ngũvội vàng phụ họa, “Đúng đúng, không phải Tôn mập, là Khổng Như Nguyệt!”
Từ Minh ngây người hỏi, “Khổng Như Nguyệt là ai?”
Tiểu Ngũchỉ vào màn ảnh máy vi tính, mồm mép bỗng nhiên lưu loát, “Hoa khôi trường, hoa khôi trường ý!”
Triệu Nam Thiên đẩy ra Từ Minh, vội vàng hỏi, “Cô ấy làm sao?”
“Vừa nãy cô ấy gọi hai cuộc điện thoại báo cảnh sát!”
Từ Minh vỗ tay, “Anh Nam Thiên, em gái của chúng ta khẳng định gặp phải phiền toái, anh trượng nghĩa ra tay, cơ hội trời cho đấy!”
Triệu Nam Thiên im lặng, cái gì mà em gái chúng ta, người ta đã đồng ý rồi sao?
Anh cũng lười so đo với Từ Minh, truy hỏi: “Có thể tra ra được vị trí của cô không?”
“Đợi chút!”

Tiểu Ngũmặc dù có đôi khi đần độn, bất quá thời điểm thao tác máy tính quả thực như là biến thành người khác vậy.

Tay nhưu bay, chỉ chốc lát liền đem tin tức đầu định vị gửi đến điện thoại di động của Triệu Nam Thiên.

“Anh Nam Thiên, đợi tí, tôi đi cùng hai người!” Tiểu Ngũthấy hai người muốn đi, đẩy kính mắt.

Từ Minh đánh gãy lời cậu, “Cậu là quân sư của chúng tôi, ở lại tọa trấn đi, những việc như này giao cho Anh Nam Thiên và tôi là được rồi!”
……
Hai người vội vàng đi ra khỏi tiểu khu.

Bởi vì chỗ cách khá xa, ngồi xe buýt xe khẳng định không kịp.

Nhưng là hôm nay cũng không biết chuyện gì xảy ra, đợi một hồi lâu, thế mà không nhìn thấy cái xe taxi nào cả.


Từ Minh gấp đến nỗi dậm chân.

Triệu Nam Thiên đỡ hơn, anh biết sốt ruột cũng vô dụng.

Đúng lúc này, một chiếc Porsche dừng lại trước mặt hai người, cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra gương mặt xinh đẹp mê hoặc.

Từ Minh vội vàng tiến lên, cúi đầu khom lưng nói: “Cô Mạnh.


Nói xong, cậu còn vụng trộm thọc Triệu Nam Thiên một chút.

Triệu Nam Thiên bất đắc dĩ, đành phải tiến lên phía trước nói: “Cô đang định đi làm sao?
Mạnh Nhã không có trả lời, mà chỉ hỏi lại, “Hai người muốn đi ra ngoài?”
Triệu Nam Thiên nói, “Không!”
Từ Minh cũng đồng thời mở miệng, “Vâng!”
Mạnh Nhã lại hỏi, “Rất gấp sao?”
Triệu Nam Thiên lắc đầu, “Không gấp!”


Bình luận

Truyện đang đọc