VỢ TỔNG TÀI, EM NGOAN CHO ANH!

Chương 580

Nếu như chủ nhiệm Khương đồng ý, chuyện này cứ như vậy mà bỏ qua.

Nếu chủ nhiệm Khương vẫn khăng khăng nắm lấy không buông, vậy thì cũng không thể trách anh được.

Chủ nhiệm Khương ngoài miệng mềm mỏng trong lòng nham hiểm nói: “Chi trả tiền thuốc men là chắc chắn rồi. Có điều quy định của công ty cũng không phải đồ để trang trí. Đội trưởng triệu, tuy rằng cá nhân tôi rất tán thưởng anh, nhưng điều lệ công ty không ai có thể trốn tránh trách nhiệm.”

Triệu Nam Thiên có chút chán ghét cái loại mưu mô tôi lừa anh gạt ở nơi làm việc, cùng với nụ cười giấu dao bên trong này.

Càng thêm phiền chán là trong chuyện này chủ nhiệm Khương giúp người thân không nói lý lẽ, tùy ý để mặc cho Tôn mập hắt chậu nước bẩn lên người anh.

Anh xoa xoa trán nói: “Chủ nhiệm Khương, đừng loanh quanh nữa, cô muốn xử lý tôi thế nào? Nói thẳng ra!”

Chủ nhiệm Khương sửng sốt một lát, dường như không ngờ rằng Triệu Nam Thiên lại thẳng thắn như vậy, trực tiếp chọc thủng màn giấy giữa hai người.

Tổ trưởng Hàn nhảy cẫng lên giống như một thằng hề, hỏi lại: “Triệu Nam Thiên, thái độ của anh là gì vậy? Lẽ nào anh vi phạm điều lệ quy định của công ty, chủ nhiệm Khương còn không thể xử lý anh sao?”

Triệu Nam Thiên coi anh ta như không khí, ánh mắt thẳng tắp nhìn vào chủ nhiệm Khương.

Chủ nhiệm Khương bừng tỉnh. Vốn dĩ là định nghe theo ý của Tôn mập, nhân cơ hội này đá Triệu Nam Thiên ra khỏi phòng bảo vệ, đá ra khỏi Giang Uyển.

Nhưng cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, lời nói đến bên miệng lại sửa lại: “Vậy thế này đi. Viết một bản kiểm điểm năm nghìn chữ, sau đó nhận sai trước mặt đội trưởng Tôn, chuyện này sẽ coi như xong.”

Vốn dĩ Tôn mập còn muốn phản đối, chỉ là bị chủ nhiệm Khương trừng mắt một cái, chỉ có thể âm thầm nhịn xuống.

Đồng thời thu ánh mắt lại, tầm mắt gã ta lưu luyến dừng lại ở nơi núi đồi trập trùng ở cổ áo cô ta một lát, trong mắt hiện lên một tia tham lam cùng ghen tị.

Tuy rằng chỉ là trong nháy mắt, nhưng vẫn bị Triệu Nam Thiên tóm được.

Anh cảm thấy một trận ghê tởm, làm trò hỏi lại: “Chủ nhiệm Khương, vậy là thôi không còn gì khác nữa sao?”

Chủ nhiệm Khương bị những lời này của anh kích thích, giọng điệu lạnh nhạt nói: “Đương nhiên, không thể miễn tiền thuốc men đi được. Ngoài như vậy ra, tạm thời cách chức anh một tuần đi. Bằng không những người khác học theo, bên dưới còn không phải lộn xộn hết à.”

Triệu Nam Thiên đứng dậy vỗ vỗ quần: “Được, tôi nghe theo quyết định của công ty, cũng cảm ơn chủ nhiệm Khương đã xử lý theo lẽ công bằng.”

Chủ nhiệm Khương không nói gì, trong lòng cũng có cảm giác không dễ chịu chút nào.

Xử lý theo lẽ công bằng?

Anh ta đang chế giễu ai vậy?

Tuy rằng chuyện này cô ta xử trí không công bằng, nhưng nếu như không phải cô ta vừa mới xuống nước, Triệu Nam Thiên còn có thể đứng ở chỗ này hay sao?

Chỉ sợ đã phải cuốn gói cút đi từ lâu rồi!

Hiện giờ ngược lại hay rồi, chỉ là tạm thời cách chức một tuần mà thôi. Vậy mà Triệu Nam Thiên còn bày ra vẻ mặt này, thật sự coi cô ta không thể động vào một tên phó đội trưởng nhỏ nhoi hay sao?

Chủ nhiệm Khương vốn có tính tranh đoạt hiếu thắng, thấy Triệu Nam Thiên cứng đầu như vậy, cô ta lại nảy sinh tâm lý quái dị muốn chinh phục anh.

Bình luận

Truyện đang đọc