VỢ TỔNG TÀI, EM NGOAN CHO ANH!



Ba người không chút để ý đến lời nhắc nhở của Triệu Nam Thiên, mặt mày hớn hở, giả vờ nhún nhường rồi rời đi.

Triệu Nam Thiên nặng nề thở dài.

Từ Minh ở bên an ủi: “Anh Nam Thiên, anh cũng đã hết tình hết nghĩa, là bọn họ bị lợi ích làm mờ mắt!”
Triệu Nam Thiên cũng không suy nghĩ nhiều: “Đi thôi, cậu đi về nghỉ ngơi trước, bồi dưỡng sinh lực, tối chúng ta còn chuyện quan trọng phải làm!”
Vừa rồi Vương Như Nguyệt gửi tin nhắn tới, nói tám giờ Lý Phong sẽ tới đón cô, nếu không có chuyện gì bất trắc thì chắc chắn là đi gặp Hoa Tứ Thiếu.

Mọi sự thành công hay thất bại thì phải xem vào tối nay!

Biết được giờ tan làm thường ngày của Tô Mục Tuyết, Triệu Nam Thiên vội vàng đi siêu thị mua thức ăn.

Chỉ sau sáu giờ, một bàn thức ăn tối tinh tế đã được dọn lên bàn.

Tính theo thời gian, chắc cô ấy cũng sắp về rồi?
Ngay khi nghĩ vừa xong, bên ngoài có tiếng gõ cửa.


Triệu Nam Thiên lau tay, vội ra mở cửa, nhưng ngay lúc mở cửa, anh chợt có chút hối hận.

Nếu đúng là Tô Mục Tuyết thì đâu cần gõ cửa? Trực tiếp dùng chìa khóa mở cửa mới phải!
Nhưng lúc này cánh cửa đã được mở ra phân nửa, anh có muốn đóng lại thì đã muộn.

Triệu Nam Thiên nhắm mắt mở cửa, kết quả nhìn thấy người ngoài cửa, nhất thời sửng sốt.

Anh ít có trường hợp kinh ngạc khi nhìn thấy phụ nữ như vậy, quả thực quá bất ngờ.

Đó không phải là kinh ngạc, mà là một luồng khí mạnh mẽ, trong nháy mắt, dường như có một khí thế áp đảo từ trên đỉnh đầu đè xuống!
Ánh mắt hấp dẫn thu hút lòng người, khiến người ta gần như không thở nổi.

Không cần giới thiệu, Triệu Nam Thiên đã đoán ra được.

Nếu không đoán sai, bà ta chắc là dì Đào, đã gọi mấy lần qua điện thoại nhưng vẫn luôn chưa có cơ hội gặp mặt.


Nhất là mặt mày của phía bên kia có bảy phần giống Tô Mục Tuyết, nhưng lại không giống Tô Mục Tuyết khi thì kiêu ngạo, khi thì lạnh tanh.

Lông mày và đôi mắt của dì Đào rất có duyên, khuôn mặt thanh tú, dáng người cao gầy, cũng không quá mảnh mai, hơi đầy đặn, tóm lại là rất nữ tính.

Nói bà ta đã ba mươi, nhìn thế nào cũng không giống.

Nói bà ta mới ngoài hai mươi, thì quả thực khiến người ta không dám khinh nhẹ.

Phong thái ung dung và hơi thở mạnh mẽ như vậy, nếu chưa trải qua mấy độ thăng trầm của đời người khó mà đạt được.

Trong khi Triệu Nam Thiên đang quan sát, dì Đào cũng đang quan sát anh tỉ mỉ.

Vốn tưởng rằng có thể mê hoặc Tô Mục Tuyết phải là người có khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn búng ra sữa, đẹp trai và lém lỉnh, giống kiểu theo đuổi ngôi sao có thể khiến phụ nữ mê mẩn.

Kết quả không như mơ, anh là một người đàn ông có ngoại hình không có gì đáng ngạc nhiên, tuổi tác chắc xấp xỉ Tô Mục Tuyết, nhiều nhất cũng không quá hàng hai.

Tuy nhiên lại cho người ta cảm giác rất chững chạc, ngay cả khi đối mặt với bà ta, anh cũng chỉ hơi kinh ngạc rồi lại sớm trở lại như thường.

Trước khi dì Đào đến, bà ta đã nghĩ xong biện pháp.




Bình luận

Truyện đang đọc