VỢ TỔNG TÀI, EM NGOAN CHO ANH!



Triệu Nam Thiên vội giải thích: “Xin lỗi chị, thời gian gần đây tôi hơi bận.


Anh không hề cho rằng mình là người đàn ông ưu tú đến đâu, nhưng mà kể từ khi quen Tô Mục Tuyết thì vận đào hoa của anh hình như trở nên vượng vô cùng.

Đặc biệt là đối với Mạnh Nhã, trong lòng anh ấy luôn có một cảm giác, trước khi quan hệ giữa anh và Tô Mục Tuyết có thể làm cho rõ ràng thì anh thực sự là không biết phải đối diện như thế nào, chỉ có thể lựa chọn chạy trốn mà thôi, không ngờ kết quả lại là bị Mạnh Nhã phát hiện ra.

Mạnh Nhã hình như cũng không hề bận tâm, lắc đầu nói: “Không sao hết, đàn ông kết hôn rồi mà, tôi hiểu được chứ!”
Triệu Nam Thiên cảm thấy rất ngượng ngùng, cũng không hiểu câu nói này là khen ngợi hay là châm biếm nữa, chỉ có thể im lặng chấp nhận mà thôi.

Mạnh Nhã nghiêng đầu nói: “Đêm nay không có nơi nào để đi nữa rồi hả? Hay là…đi đến chỗ của tôi ngồi một lát đi?”
Triệu Nam Thiên có chút chột dạ nói: “Hay là thôi đi.



Mạnh Nhã nửa đùa nửa thật: “Kết hôn rồi thì cũng không đến nỗi nhát gan như vậy chứ? Cô nữ thần họ Tô đó còn có thể uống rượu thâu đêm với người yêu cũ, anh đến nhà bạn người thì có là gì nào?”
Nhất thời Triệu Nam Thiên cũng không biết phải trả lời như thế nào, nói thì là nói như vậy, nhưng mà mỗi lần ở riêng cùng với Mạnh Nhã, trong lòng anh lại luôn cảm thấy có chút thấp thỏm.

Hoặc là bởi vì người phụ nữ này có một sự quyến rũ đặc biệt, lại cũng có thể là bởi vì tính cách của cô ta rất thẳng thắn.

Tuy rằng hai người họ cũng đã sớm nói rõ mọi chuyện, quan hệ cũng vẫn luôn ở giữa tình bạn và tình yêu, gần giống như là mức độ tri kỷ vậy, nhưng mà chuyện tình cảm như thế này thì ai có thể nói ai được chứ?
Mạnh Nhã lại nghiêng đầu hỏi: “Tôi còn không sợ thì anh sợ gì chứ? Sao nào, lẽ nào anh lại thật là có ý định gì với tôi sao?”
Triệu Nam Thiên vội vàng lắc đầu: “Không… không có, không có!”
Mạnh Nhã khởi động xe, cởi mở nói: “Đã là không có gì thì nói nhảm ít đi một tí! Tôi cũng sẽ không ăn thịt anh đâu, lại cứ tưởng mình là miếng bánh thơm phức thật đấy à?”
Triệu Nam Thiên không còn từ chối nữa, thế nên im lặng không nói gì.

Chẳng bao lâu sau, chiếc xe hơi dừng lại.

Mạnh Nhã mở cửa đi vào, Triệu Nam Thiên cũng đi liền theo sau.


Cô ta là một người phụ nữ rất cẩn thận, trước khi vào nhà thì đã giúp Triệu Nam Thiên lấy dép đi trong nhà đặt ra ở ngưỡng cửa, tư thế nửa khom người, cổ áo thõng xuống, đường cong mềm mại ấy đặc biệt có sức tấn công.

Triệu Nam Thiên chỉ liếc nhìn có một cái, liền vội vàng đưa mắt đi nhìn sang bên cạnh.

Mạnh Nhã hình như cũng phát hiện ra trạng thái khó xử của Triệu Nam Thiên, nhếch mép lên, đứng dậy đi ra phía quầy bar: “Uống chút rượu vang đỏ, thế được không?”
Triệu Nam Thiên có vẻ mất tự nhiên trả lời: “Thế nào cũng được.


Anh phát hiện ra một chuyện rất lạ, cũng không biết là do nguyên nhân gì, đối mặt với những người phụ nữ khác thì anh vẫn có thể tỏ ra điềm đạm như không có gì, nhưng mà trước mặt của Mạnh Nhã thì lại luôn thấp thỏm không yên.

Mạnh Nhã rót rượu, tự mình nhấp một ngụm, đôi môi đỏ hồng của cô ta để lại một dấu ấn quyến rũ trên mép chiếc ly rượu vang.

Cô ta động đậy đôi môi đỏ nói: “Nói cho tôi nghe đi.


Triệu Nam Thiên vẫn còn đang nhìn dấu son môi đó ngẩn người ra, sửng sốt chốc lát mới nói: “Nói cái gì cơ?”
Mạnh Nhã cắn lấy môi, hơi tỏ ra tức giận nói: “Đúng là cái thằng cha có lòng muốn làm trộm mà lại không có gan, không dám ăn vụng lại còn cứ thích khiêu khích tôi như thế à?”
Triệu Nam Thiên hoảng hốt trả lời: “Tôi làm gì có?”


Bình luận

Truyện đang đọc