VỢ TỔNG TÀI, EM NGOAN CHO ANH!



Phòng bệnh chăm sóc đặc biệt nằm ở tầng cao nhất của bệnh viện, điều kiện tất nhiên không cần phải nói: Phòng riêng sáng sủa rộng rãi, có một ban công đơn, ngay cả toilet cũng được xây riêng.
Không chỉ có thể giặt quần áo và tắm bằng vòi sen, mà còn có một phòng bếp nhỏ đơn giản, có thể làm một ít thức ăn hàng ngày đơn giản.
Triệu Nam Thiên biết Tô Mục Tuyết bề bộn nhiều việc, hôm nay có thể thấy cô cũng đã có chút ngoài ý muốn, cũng không phải không biết xấu hổ mà lại bám lấy cô.

Hơn nữa, sau khi phẫu thuật, mẹ anh cũng cần tĩnh dưỡng và nghỉ ngơi, anh giữ cô lại ngồi một chút rồi cô liền đứng dậy rời đi.
“Chị dâu, mọi người không cần tiễn em, ở lại chăm sóc dì đi ạ!” Tô Mục Tuyết đi ra ngoài, mãi đến lúc ra khỏi phòng bệnh rồi, cô mới hoàn toàn thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Đối mặt với anh và chị dâu của Triệu Nam Thiên thì không sao, chỉ khi nào đối mặt với mẹ của Triệu Nam Thiên, chuyện đó mới khiến cô thấy có hơi căng thẳng.
Lấy tình trạng trước mắt của hai người mà nói, cũng không chắc chắn có thể đi tiếp quá lâu nữa.

Nói trắng ra, họ chỉ là vì gặp dịp thì chơi, thật sự không quan trọng việc gặp gỡ cha mẹ.
Cũng may mẹ của Triệu Nam Thiên vẫn chưa hết thuốc tê, nên cô mới tránh được xấu hổ.

Nghĩ đến đây, Tô Mục Tuyết không khỏi có chút hối hận.

Lần trước cô không nên vì tên Triệu Nam Thiên kia mà ra mặt, như thế thật tốt.

Lộ mặt trước người nhà của anh ta rồi, sau này sao cô có thể trốn khỏi sự xấu hổ thế này lúc gặp mặt chứ?
Triệu Nam Thiên không biết Tô Mục Tuyết đang nghĩ gì, đang muốn nói lời cảm ơn, bỗng nhiên anh cảm thấy cánh tay bị cô chủ động giữ lại, nhiệt độ dịu dàng kia khiến người ta khó chịu.
Anh đang nghi ngờ, kết quả ngẩng đầu lên, vừa thấy ánh mắt của Tô Mục Tuyết, rất nhanh anh đã hiểu vì sao lại như vậy.

Thì ra là Thư Trúc đến đây.
Ban nãy Thư Trúc chạy đến phòng bệnh ở dưới lầu một chuyến, mới biết mẹ Triệu đã được chuyển sang phòng bệnh chăm sóc đặc biệt.
Dựa theo tính toán của cô ta, cô ta sẽ đến đón đường, kết quả không ngờ vừa ra khỏi thang máy đã đối mắt với một người phụ nữ.
Ở thời điểm thế này, tất nhiên cô ta không thể nhận thua.


Thư Trúc hít sâu một hơi, âm thầm ưỡng ngực lên, mỉm cười đi về phía đó.
Thư Tình dùng ngữ khí kinh ngạc mà hỏi: “Cô Tô, vì sao cô lại ở đây?”
“Vì sao? Tôi đến thăm mẹ của Triệu Nam Thiên, bác sĩ Thư cảm thấy bất ngờ sao?” Tô Mục Tuyết không yếu thế chút nào, còn nắm thật chặt tay của Triệu Nam Thiên.
Tuy rằng chỉ là gặp dịp thì chơi, nhưng chuyện đã phát triển đến hiện tại, đã gần như trở thành cuộc đấu trong âm thầm giữa hai người phụ nữ.

Xuất phát từ sự kiêu ngạo, tất nhiên cô phải tuyên bố chủ quyền một chút.
Thư Trúc nhún nhún vai: “Không có, tôi chỉ cho là cô Tô đây bề bộn nhiều việc, dù sao cả ngày cũng không thấy cô.”
Cô ta vẫn còn nửa câu chưa nói ra hết: Hôm nay tôi ở đây giúp đỡ cả ngày, người bạn gái trên danh nghĩa chính quy là cô đã ở nơi nào vậy?
Tô Mục Tuyết nghe xong cũng không giận dữ, từ từ thở dài: “Nhìn không ra đấy, công việc của bác sĩ Thư nhàn nhã vậy à? Nhưng mà có cô ở đây, tôi và Triệu Nam Thiên cũng yên tâm một chút! Vậy cảm ơn cô nhé! Hôm nao tôi sẽ bảo anh ấy mời cô ăn cơm!”
Tuy là không nói ra rõ ràng, nhưng cô tin nhất định Thư Trúc nghe hiểu được.
Cả người Triệu Nam Thiên cũng không thoải mái.

Dù đầu óc anh có ngu ngốc hơn cũng nghe ra được, hình như hai người phụ nữ này không hòa thuận, đã mấy lần giao phong mấy hiệp giữa ban nãy rồi.


Bình luận

Truyện đang đọc