Chẳng lẽ cô muốn đẩy tất cả trách nhiệm lên trên đầu anh sao?
Đây là lần đầu tiên Triệu Nam Thiên lĩnh giáo được sự điêu ngoa tùy hứng và cố tình gây sự của nữ thần Tô.
Cố gắng đè ép cơn giận, anh bước nhanh đi theo.
Mới vừa đi được hai bước đã thấy Tô Mục Tuyết bị người gọi lại.
“Giám đốc Tô, cô cũng đi dạo siêu thị sao?”
Đâm đầu đi tới là hai cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, ăn mặc cũng rất thời thượng.
Nghe cách xưng hô trong miệng các cô, hẳn là nhân viên trong công ty.
Tô Mục Tuyết vẻ mặt như thường gật đầu.
Cô vốn là nữ tổng giám đốc cao lãnh bá đạo, cho dù tâm tình không tốt nhưng ngoài mặt vẫn không nhìn ra điểm gì kỳ lạ.
“Vị này là…”
Một cô gái trong đó đưa mắt nhìn về phía Triệu Nam Thiên, sau đó lại thức thời câm miệng.
Tô Mục Tuyết cũng sửng sốt, trên mặt chợt lóe lên vẻ kinh ngạc.
Cô không nghĩ tới chỉ đi dạo siêu thị cũng có thể gặp phải hai nhân viên trong công ty, nhất là trong khoảng thời gian này, việc cô đi siêu thị với một người đàn ông xa lạ vốn đã không hợp với lẽ thường.
Thế nhưng hiện tại cô phải giới thiệu anh như thế nào đây?
Cách xưng hô “chồng” này cô không cách nào nói nên lời, về phần bạn bè, cũng khiến cô cảm thấy có chút lúng túng.
Không nói tới chuyện hai người đối diện sẽ không tin tưởng, cho dù bọn họ tin, nhưng chắc chắn ngày mai trong công ty lại có vô số tin đồn.
Tô Mục Tuyết vốn không thèm để ý tới mấy tin đồn lung tung này, nhưng hiện tại công ty trong ngoài khốn đốn, bất kỳ một tin đồn bịa đặt vô căn cứ nào cũng có thể trở thành cọng rơm cuối cùng đè sập lạc đà.
Cô cũng không tham luyến vinh hoa phú quý, thế nhưng cô không hy vọng nhà họ Tô bị hủy trong tay mình.
Triệu Nam Thiên đi tới giải vây thay cô: “Cô Tô, tôi mang đồ ăn vào trong xe giúp cô.”
Hai cô bé lộ ra vẻ bừng tỉnh, chỉ chỉ chỏ chỏ hỏi, “Tô tổng, ra ngoài còn phải mang theo vệ sĩ sao?”
Tô Mục Tuyết dùng ánh mắt phức tạp nhìn thoáng qua bóng lưng Triệu Nam Thiên, cảm thấy có chút có lỗi với anh.
Tùy tiện ứng phó vài câu sau đó cô bước nhanh theo.
Triệu Nam Thiên không có chìa khóa xe chỉ có thể ngây ngốc đứng bên cạnh xe, nhận lấy ánh mắt quái dị người qua đường quăng tới.
Tô Mục Tuyết đuổi đến mở cốp sau xe, chờ Triệu Nam Thiên ngồi vào ghế lái phụ rồi, lúc này cô mới xin lỗi: “Xin lỗi, ban nãy…”
Triệu Nam Thiên cười cười, “Không sao, tôi quen rồi.”
Một đường không nói chuyện.
Chờ khi Tô Mục Tuyết tắt máy xuống xe, Triệu Nam Thiên đã mang theo túi mua sắm đứng ở cửa.
Cửa xe mở ra, bước ra trước là một đoạn bắp chân thẳng dài, cổ chân dịu dàng nhỏ nhắn tinh tế, mu bàn chân hơi cong gợi cảm mê người, năm ngón chân nhỏ nhắn được bao trọn trong đôi xăng đan.
Triệu Nam Thiên cảm thán, nữ thần đúng là nữ thần, chỉ là một động tác xuống xe vô cùng đơn giản cũng có thể sinh ra mị hoặc vô hạn.
Chỉ dẫn Triệu Nam Thiên tới phòng bếp xong, lúc này Tô Mục Tuyết mới lên tiếng, “Có cần tôi giúp anh một tay không?”
Hoàn toàn chỉ là một câu khách khí lễ phép.
Cô vào căn nhà này ở hơn nửa năm, nhưng đối với cô phòng bếp càng giống với vật trang trí.
Số lần cô vào phòng bếp chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Đừng nói là bát đũa ở đâu, thậm chí ngay cả nên vặn gas theo phương hướng nào cô cũng không biết.
Đương nhiên Triệu Nam Thiên cũng không hy vọng xa vời rằng nữ thần Tô mười ngón không dính nước mùa xuân có thể giúp được gì, vì vậy để cô tới ghế sofa nghỉ ngơi, tự mình bận rộn lu bù.
Phòng bếp không nhiễm một hạt bụi, thậm chí ngay cả đồ đựng dụng cụ và đồ làm bếp cũng là đồ mới hoàn toàn.
Triệu Nam Thiên cảm thán, thực sự rất khó có thể tưởng tượng được trước đây cô đã giải quyết một ngày ba bữa như thế nào?
Chẳng qua cũng may phòng bếp khá hoàn thiện, những dụng cụ cần để nấu nướng đều không thiếu thứ nào, hơn nữa tất cả đều là hàng hiệu quốc tế.
Tuy nó không có tác dụng gia tăng trù nghệ quá nhiều nhưng dùng lại thuận buồm xuôi gió.
Tô Mục Tuyết kéo một tấm chăn mỏng cuộn tròn như con mèo nhỏ trên ghế sofa, ngủ một hồi.
Vốn không cần Triệu Nam Thiên gọi, cô là mùi thơm đánh thức.
Cô dụi dụi mắt đi tới phòng ăn, một bàn ăn mặn hai bàn ăn chay, cá kho tàu, canh đầu cá, bốn món mặn một món canh tiêu chuẩn sắc hương vị đều đủ.