VỢ TỔNG TÀI, EM NGOAN CHO ANH!



Sóng gió qua đi, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Tô Mục Tuyết không chút tự đắc, vẻ mặt đầy áy náy nói: “Xin lỗi dì Triệu, vừa rồi cháu không quen để ý, đã thay dì làm chủ một lần, đã làm khó cho dì và tổn hại hòa khí hai nhà, nếu dì cảm thấy cháu làm không đúng hôm khác cháu sẽ dẫn Triệu Nam Thiên đến xin lỗi.


Chị dâu cũng ngẩn cả người, cô ta cũng định thể hiện lập trường của mình trong chuyện này nhưng mỗi lần đều bị mẹ Triệu chất vấn đến mức không thể nói tiếp.

Không ngờ Tô Mục Tuyết lại có thể nói ra lời như vậy, và điều đó cũng khiến cô ta hiểu được chênh lệch giữa hai người.

Mẹ Triệu kín đáo cười một tiếng, sau đó nhìn về phía Triệu Nam Thiên nói: “Tên nhóc thối này, rốt cuộc giẫm phải phân chó gì mà có thể tìm được cô bé giỏi như vậy chứ?”
Thấy được mẹ Triệu gọi là “cô bé”, một người hiếm khi thấy xấu hổ như Tô Mục Tuyết cũng cảm thấy ấm áp trong lòng, giọng thân mật và nuông chiều kia từ sau khi mẹ mất, cô đã rất nhiều năm chưa được nghe rồi.

Triệu Nam Thiên bất lực, anh nào chịu được như vậy, sao có thể so sánh Tô Mục Tuyết với vận phân chó chứ?

Mẹ Triệu tiếp tục nói: “Trước kia dì luôn không yên tâm với Triệu Nam Thiên, nó tính tình bướng bỉnh, nếu thực sự nó còn có tính lừa dối thì ngay cả bác cũng không quản được nó nữa rồi, nhưng lần này thì tốt lắm, sau này dì sẽ giao nó cho cháu!”
Tô Mục Tuyết từ chối: “Dì, bác đừng nói như vậy, có lẽ cháu cũng không quản được anh ấy đâu!”
Mẹ Triệu nghiêm giọng nói: “Nó dám sao? Sau này nếu nó dám không nghe lời cháu, cháu cứ nói với dì, dì đánh gãy chân chó của nó!”
Tô Mục Tuyết hoảng sợ, vội vàng giải thích: “A, cũng không nghiêm trọng như vậy đâu ạ.


Nói xong, cô phát hiện mẹ Triệu đang nhìn mình mỉm cười, liền đỏ mặt.

Mẹ Triệu gật đầu nói: “Được, còn biết thương người khác, Triệu Nam Thiên, mẹ nói cho con biết, mẹ nhận Mục Tuyết là con dâu mẹ, sau này nếu con bỏ con bé thì đừng về gặp mẹ nữa!”
Tô Mục Tuyết có chút đắc ý, đá đá Triệu Nam Thiên: “Nghe thấy chưa, anh nên cẩn thận một chút, đừng có bỏ em!”
Cả nhà vui vẻ hòa thuận, đúng lúc đang chuẩn bị thu dọn hành lý thì bên ngoài phòng bệnh đột nhiên có người gõ cửa.

Anh cả cảm thấy kỳ lạ, giờ này rồi còn có thể là ai chứ?

Chẳng lẽ là nhà chú hai quay lại?
Anh ta vừa ra mở cửa kết quả lại sững sờ ngay tại chỗ.

Mẹ Triệu thấy anh cả đứng bất động ở cửa liền khó hiểu hỏi một câu: “Con trai, ai ở bên ngoài vậy?”
Anh cả không biết nên trả lời mẹ như thế nào, cũng không biết nên mở miệng như thế nào.

Tất nhiên anh ta biết người trước mặt mình chính là Thư Trúc, hơn nữa trước đây đã từng có đoạn tình cảm với Nam Thiên.

Chuyện này anh ta biết, cũng đã hỏi riêng Triệu Nam Thiên, là do bên kia đề nghị chia tay, nguyên nhân có thể là do yêu cầu của nhà gái khá cao.

Nếu đúng là như vậy thì không nên vướng bận, không làm khó dễ nữa mới phải.

Nói không chừng do nhìn thấy sự xuất sắc của cô Tô, lại hối hận rồi?
Lần trước bởi vì cô ta, Nam Thiên và Thôi Phong có chút không vui, may mà cô Tô không so đo tính toán.

Nhưng hôm nay cô ta tìm đến tận đây là có ý gì?


Bình luận

Truyện đang đọc