Khoảng cách gần, mùi hương trên người Mạnh Nhã xộc thẳng vào mũi anh ta, cơ thể vốn có chút rục rịch, giờ lại thêm phần nóng nực.
Ánh mắt anh ta dán thẳng vào ngực Mạnh Nhã, khỉ cảm thấy đầu lưỡi khô lại, cả người nóng bức.
Mạnh Kiều cũng cảm thấy có gì không đúng, sống chết không cho anh ta đi vào: “Không đi! Anh có đi không, không đi tôi sẽ báo cảnh sát!”
“Báo cảnh sát gì chứ, tôi là người liên lạc với cảnh sát của khu chúng ta, cái đó, cô Mạnh, tôi ngửi thấy phòng bếp nhà cô có gì không đúng, có phải là không bắt bình gas không? Cô để tôi vào xem cho.
”
Nói rồi, Tôn Mập lại dùng cơ thể mập mạp của mình chen qua cửa.
Mạnh Nhã là phụ nữ, sao có thể chống lại sức của anh ta, trong chớp mắt đã bị anh ta chen qua.
Trong lúc giằng co, áo choàng tắm trượt ra, để lộ hơn một nửa làn da trắng muốt.
Tôn Mập vốn còn có thể tiết chế, giờ bỗng nhiên như núi lửa phun trào.
Anh ta nuốt nước bọt, nhảy nhót về phía cô: “Cô Mạnh, tôi thật sự thích cô, thật đấy, cô đối tốt với tôi một lần, tôi có thể đảm bảo, cô muốn thứ gì tôi cũng có thể cho cô…”
Đạo lý gì đó, kiềm chế gì đó, tất cả đều chỉ là cái rắm.
Chỉ cần được vui vẻ cùng cô ta một lần, chết cũng đáng!
Mạnh Nhã hét lên chói tai: “Có ai không!”
“Con mẹ nó cô im miệng lại cho tôi!” Tôn Mập tuy có tâm địa đen tối nhưng lại nhát gan, thấy Mạnh nhã kêu to như vậy, vội vàng đưa tay nắm lấy tay cô ta.
Không nói gì thêm, anh ta kéo cô ta vào nhà.
Một tay anh ta che miệng cô ta, một tay đóng cửa lại!
Mạnh Nhã chỉ có thể rên nhỏ, cảm thấy không khí toàn thân bị hút khô, trong nháy mắt cô như muốn tuyệt vọng thì có một bóng người từ bên ngoài xông vào.
Chỉ một đấm đã đấm thẳng vào Tôn Mập!
Mạnh Nhã vội vàng sửa sang lại áo choàng tắm, quay đầu lại nhìn, người đi vào là Triệu Nam Thiên.
Anh trở về từ khi nào? Lúc này, không phải anh đang ở nhà cùng Tô Mục Tuyết sao, sao lại ở đây?
Mạnh Nhã tuy trong lòng vô cùng hoài nghi, nhưng cũng không có cách nào hỏi nhiều, cô sớm biết Triệu Nam Thiên và Tôn Mập như lửa với nước, kết quả không ngờ rằng lại có thù oán lớn đến vậy.
Lúc này cô mới sửng sốt, Tôn Mập đã bị đánh đến nỗi mặt mũi bầm dập, miệng không ngừng kêu la thảm thiết như heo kêu.
“Này người anh em… người anh em… à không! Đại ca! Đại ca à… không …tổ tông nhà tôi!”
Thấy Triệu Nam Thiên dừng tay, Tôn Mập mới dừng một lát, đầu như gắp đổ xuống, nói: “Tổ tông ơi anh đừng đánh nữa, tôi sai rồi, lần sau tôi không dám quấy rầy cô Mạnh nữa!”
“Còn có lần sau? Tôi sẽ khiến anh hối hận vì đã làm người đấy!”
Triệu Nam Thiên cười lạnh một tiếng, vừa xách cổ áo Tôn Mập, vừa giơ tay liên tục tát anh ta hai cái.
Tôn Mập bị đánh đến mức đầu óc quay cuồng, một lát sau mới tỉnh lạnh, cho đến khi anh ta nhìn thấy Triệu Nam Thiên, lập tức kiêu ngạo nói: “Triệu… Triệu Nam Thiên, là anh? Anh dám đánh tôi?”
“Hôm nay tôi cứ đánh anh, thì sao?”
“Được, anh giỏi, tôi thấy anh là không muốn làm việc nữa rồi! Thật sự tưởng rằng cái chức phó đội trưởng ghê gớm lắm sao? Chỉ là một đại lý mà thôi, dù cho anh có làm cho nó tốt lên, cũng là nhờ có tôi đây!”