Chương 1014
Chị dâu Lý cười nhạo: “Triệu Nam Thiên biên soạn lời nói dối cũng thật hay, có công ty nào có đãi ngộ cho nhân viên phục vụ tốt như vậy sao?”
“Còn mua cho em một năm bảo hiểm xã hội, em nghĩ chuyện tốt như vậy ở đâu ra?”
Lý Khả Hân cũng không biện minh: “Em không biết, dù sao em cũng tin tưởng anh Nam Thiên.”
Nói xong cô ta quay đầu bỏ đi.
Chị dâu Lý ở phía sau ác ngôn đoán: “Anh nói tên nhóc Triệu Nam Thiên sẽ không lừa gạt Khả Hân tới chỗ dơ bẩn nào đó chứ?”
Anh Lý hiểu được ý tứ, khuôn mặt biến sắc: “Cô nói nhảm cái gì vậy, Nam Thiên không phải loại người đó!”
Chị dâu Lý tiếp tục: “Nhưng anh nghĩ công ty nào cung cấp đãi ngộ cho nhân viên dịch vụ cao như vậy chứ? Còn mua cho một năm bảo hiểm xã hội? Phục vụ cái gì chứ? Phục vụ như thế nào?”
Anh Lý càng nghe phiền lòng: “Được rồi, cô đừng nói nữa, lát nữa rảnh rồi tôi lại khuyên nhủ em ấy.”
Triệu Nam Thiên trở về trực tiếp nhốt mình ở trong phòng.
Chẳng bao lâu một kết cấu mặt bằng nổi lên giấy, rõ ràng chính là phân bố của sở khoa học Viên Khung.
Tỷ lệ chính xác, kích thước phù hợp, càng nhìn càng thấy không chỉ phân phối kiến trúc không hề sai lệch mà ngay cả mỗi con đường nhỏ, từng cánh cửa đều không có bỏ sót.
Bố cục như vậy chỗ Đường Bảo Khiết khẳng định cũng có.
Nhưng mà điều Triệu Nam Thiên muốn không phải là những thứ này, anh dùng bút chì phác thảo lên bản vẽ một hồi, rất nhanh 7 mặt của toàn nhà hiện lên trên giấy, hoàn toàn không có góc khuất hay điểm mù!
Triệu Nam Thiên khó được một ngày nghỉ ngơi, ở nhà cùng mẹ trò chuyện cả ngày lại bận rộn mua thức ăn nấu cơm.
Nhìn thấy giờ ăn sắp tới, Tô Mục Tuyết đã gửi một tin nhắn: “Tối nay đi xã giao, không cần chờ em.”
Anh cũng không nghĩ nhiều, trả lời: “Tối hôm nay cùng nhau ăn khuya đi, vừa vặn giới thiệu bạn thân của anh cho em biết, không phải em còn muốn làm mai cho cậu ta và Lý Khả Hân sao?”
Một lúc lâu không thấy tin nhắn trả lời, lại nghe chị dâu bên kia bàn ăn hỏi: “Đúng rồi Nam Thiên, gia đình Mục Tuyết làm nghề gì?”
Triệu Nam Thiên có chút không hiểu, không biết chị dâu hỏi cái này làm gì.
Không, Tô Mục Tuyết đã từng nói không cho đem bối cảnh gia đình của cô kể cho người nhà, cho nên anh cũng không có hỏi tỉ mi.
Hàm hồ trả lời bừa: “Em không chắc, hình như là làm kinh doanh thì phải?”
Anh cả đặt chén cơm xuống: “Làm sao lại không chắc chứ? Mục Tuyết là bạn gái của em, ngay cả bối cảnh gia đình của cô ấy cũng không biết, không tìm hiểu nhau làm sao hai đứa có thể quen nhau tới giờ vậy chứ?”
Triệu Nam Thiên càng thêm nghi vấn, anh cả luôn không quan tâm nhiều chuyện hôm nay lại chủ động hỏi thăm, chẳng lẽ là nghe được chuyện gì rồi?
Không thể nói bừa được nữa: “Là như vầy, cha mẹ của Mục Tuyết đều làm việc trong một công ty, hẳn là một giám đốc điều hành cấp cao.”
Chị dâu hỏi: “Vậy cậu đã đến nhà cô ấy bao giờ chưa?”
Triệu Nam Thiên thành thật mà nói: “Chưa.”