Vốn dĩ trước sự chăm sóc của Triệu Nam Thiên, chứng đau dạ dày đã đỡ hơn không ít, kết quả hôm nay thức khuya, còn uống không ít rượu, hơn nữa còn tức giận với Triệu Nam Thiên nên lúc này lại tái phát.
Cô không khỏi cười khổ, bệnh đau dạ dày nãy đúng là không thể nào nhắc đến được!
Chẳng lẽ là sự trừng phạt của cô đêm nay?
Triệu Nam Thiên ở dưới lầu gọi một lúc lâu, thấy trên lầu không có động tĩnh gì, trong lòng không khỏi lo lắng: “Vậy tôi đi lên nhé?”
Tô Mục Tuyết cắn răng, cố gắng chịu đựng cơn đau, nhưng không còn chút sức lực để trả lời Triệu Nam Thiên.
Triệu Nam Thiên đá dép lê sang một bên, cẩn thận đi trên thảm lông dê.
Đây là lần thứ hai anh đi lên lầu, lần trước là nửa tháng trước, Tô Mục Tuyết vì trả thù mà bắt anh mang hai mươi xô nước lên, sai khiến anh như người hầu.
Lần thứ hai bước lên lầu, thân phận đã thay đổi khác một trời một vực so với lúc trước, tuy rằng vẫn chưa thể gọi là ông chủ trong nhà, có điều Tô Mục Tuyết lại thừa nhận quan hệ hợp pháp với anh.
Lầu hai là phòng phơi đồ, phòng cho khách, còn có phòng tập thể thao.
Lầu ba là phòng ngủ, còn có một phòng tắm vô cùng lớn.
Tuy rằng đã hiểu rõ thiết kế ở đây nhưng đây vẫn là lần đầu tiên anh công khai đứng trước cửa phòng Tô Mục Tuyết.
Trong phòng ngủ tối om, ngay cả đèn đầu giường cũng không bật.
Đứng ở cửa, anh thậm chí còn ngửi thấy một mùi hương nồng nặc, không phải mùi nước hoa, mà loại hương thơm đặc trưng của phòng con gái.
“Cô thấy đỡ hơn chưa, tôi… tôi vào được không?”
Tô Mục Tuyết đâu đến nỗi chảy cả nước mắt, đứt quãng nói: “Phí… phí….
phí lời….
còn không mau đưa thuốc cho tôi!”
Triệu Nam Thiên thấy giọng Tô Mục Tuyết khàn khàn, anh vô cùng hoảng sợ.
Vừa mở đèn lên, vừa vội vàng chạy qua.
“Cô đừng nhúc nhích, để tôi!”
Chưa tới gần anh đã thấy cả người Tô Mục Tuyết nằm ở một chỗ, còn không đắp chăn, cuộn tròn lại như một con mèo nhỏ.
Anh vội vàng đỡ cô dậy, để thuốc vào miệng cô rồi cho cô uống một ngụm nước ấm.
“Nước không nóng, chậm một chút.
”
Tô Mục Tuyết uống nửa chén nước nhưng cũng không biết tại sao bụng vẫn âm ỉ đau.
Cô tính toán ngày, ngay lập tức cảm thấy buồn bực, không ngờ chứng đau dạ dày và họ hàng lại tới cùng một lúc.
Triệu Nam Thiên thấy Tô Mục Tuyết vẫn luôn nhíu mày, bàn tay lạnh lẽo, anh cũng mơ hồ đón được gì đó.
“Đừng làm loạn, để tôi giúp cô…”
Anh vừa nói vừa xoa hai tay vào nhau, sau đó từ từ đặt lên chiếc bụng nhỏ của Tô Mục Tuyết.
Tô Mục Tuyết không để ý tới động tác của Triệu Nam Thiên, đến khi cô cảm nhận được, cả người đều căng thẳng.
Tuy rằng hai người có quan hệ vợ chồng, hơn nữa cùng từng đi quá giới hạn với nhau.
Nhưng lần đầu tiên là khi cả hai cùng say rượu, xong việc đều quên sạch sẽ.