VỢ TỔNG TÀI, EM NGOAN CHO ANH!



Vương Như Nguyệt túm áo anh: “Bớt giả ngu với tôi.

Hoa Tư Thiếu nợ anh một ân tình lớn như vậy, sớm muộn gì cũng có lúc cần đến anh.

Đến lúc đó tôi còn cần dựa vào anh chiếu cố đó, anh đừng có trở mặt là được.”
Triệu Nam Thiên vội vàng xin tha: “Chị Như Nguyệt yên tâm, em không phải loại người như vậy.

Chuyện hôm nay nếu không có chị giúp đỡ thì một mình em cũng không làm được, việc này em đã ghi tạc vào trong lòng rồi.”
Vương Như Nguyệt nhoẻn miệng cười: “Anh biết vậy là tốt rồi!”
Triệu Nam Thiên nhớ lại ngữ khí vừa rồi của Vương Như Nguyệt, nghi hoặc hỏi: “Chị Như Nguyệt, chuyện ngày hôm nay cũng không phải công lao của một mình em, lẽ nào Hoa Tư Thiếu vẫn còn bạc đãi chị?”
Vương Như Nguyệt thở dài: “Cậu không hiểu đâu.

Tôi cũng chỉ là một người phụ nữ thôi, nếu không thì cũng không bị cái tên thối tha Lý Phong kia nắm trong tay, Hoa Tư Thiếu coi thường tôi.”
Vương Như Nguyệt nói đến chuyện đau lòng lập tức không còn tâm trạng nữa, hàn huyên thêm mấy câu qua loa rồi tạm biệt.
Triệu Nam Thiên xuống xe, ném đầu thuốc vào thùng rác ven đường.

Lúc xoay người lại, anh có chút lúng túng.
Trước khi ra ngoài tối nay, anh cãi nhau với Tô Mục Tuyết không hề vui vẻ một chút nào.

Hơn nửa đêm rồi, anh nên đi đâu?
Cứng đầu đi về nhà?
Không nói đến chuyện Tô Mục Tuyết sẽ không hoạnh họe anh, cho dù Tô Mục Tuyết không nói cái gì Triệu Nam Thiên cũng cảm thấy mất mặt.
Giải thích với Tô Mục Tuyết?
Anh càng không muốn.

Chuyện tối nay không phải lỗi của anh, dựa vào cái gì mà phải xin lỗi?
Cho dù anh thật sự muốn xin lỗi thì cũng là ngày mai.

Bây giờ anh mệt muốn chết, cả người toàn mùi mồ hôi, dứt khoát quay về ký túc xá đi.
Trong lòng có ý như vậy, Triệu Nam Thiên nhấc chân định đi.


Kết quả là vừa mới đi được hai bước, cả người đã ngây ra.
Dưới đèn đường cách chỗ đó không xa có một bóng người đang đứng.

Ban đầu anh cũng không chú ý, chờ đến lúc đến gần mới phát hiện, thế mà lại là Tô Mục Tuyết!
Đêm muộn như vậy rồi, cô ấy đứng đây làm gì?
Tô Mục Tuyết mặc một cái áo khoác dày, chỉ có một đoạn bắp chân lộ ra bên ngoài.

Trên trân đi một đôi dép bông xù.

Cho dù có ăn mặc như thế nào thì cũng không thể che lấp được khí chất nữ thần trên người cô.
Triệu Nam Thiên cũng không dám ngắm thêm, hỏi: “Sao cô lại ở đây?”
Giọng nói Tô Mục Tuyết trong trẻo mà lạnh lùng: “Không ngủ được nên ra ngoài một chút.”
Sau khi nghe cô nói vậy, Triệu Nam Thiên không biết nói tiếp như thế nào, không khí đột nhiên cứng đờ.
Tô Mục Tuyết đột nhiên hỏi: “Không phải anh nói là đi làm sao?”
Triệu Nam Thiên hoảng sợ nói: “Đúng vậy!”
Khóe miệng Tô Mục Tuyết nhếch lên nụ cười lạnh: “Tôi vừa đi đến phòng trực ban của phòng bảo vệ, sao lại không thấy anh nhỉ?”
Triệu Nam Thiên thấy được quan tâm mà sợ, không ngờ rằng Tô Mục Tuyết thế mà lại đi tới phòng bảo vệ để tìm mình.
Cô dùng lí do gì chứ, chẳng lẽ không sợ bị người khác phát hiện quan hệ hiện giờ của hai người sao?
Triệu Nam Thiên nhất thời không biết nên giải thích như thế nào, hơn nữa chuyện này cũng khó giải thích rõ ràng trong vài ba câu, đành phải nói lung tung để ứng phó: “Bên ngoài có chút chuyện.”


Bình luận

Truyện đang đọc