Giọng nói của bà ta trở nên khàn khèn, không thể tưởng tượng nổi chất vấn, “Mày… mày… mày dám… dám đánh tao?”
Ánh mắt Triệu Nam Thiên bình tĩnh như trước, “Thế nào? Người phụ nữ của tôi đã đủ tư cách để bà xin lỗi chưa?”
Bà Ngụy trợn mắt tròn xoe, theo thói quen muốn há mồm nói gì, kết quả thoáng nhìn qua đôi mắt âm hàn kia, phảng phất như sức lực toàn thân bà ta bị người rút sạch.
Thái độ của Triệu Nam Thiên vẫn cung kính như trước nhưng nghe vào tai lại lạnh băng tới tận xương, “Bà Ngụy, tốt nhất bà nên nghĩ cho rõ rồi lại nói chuyện!”
“Đúng, Triệu Nam Thiên tôi chỉ là nhân vật nhỏ, khiến tôi lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục cũng rất dễ dàng.
Nhưng nếu tôi muốn kéo một hai người tới làm đệm lưng đó cũng không phải chuyện khó khăn gì!”
Bà Ngụy cố gắng hội tụ dũng khí, nhưng nó lại nhanh chóng tán loạn hệt như nước lũ vỡ đê.
Bà ta không gánh nổi người này.
Ngay giữa ban ngày ban mặt, ngay trước mặt mọi người, bà ta lại bị một tên bảo vệ nho nhỏ tát?
Nếu chuyện này truyền đi chút phong thanh gì, ngày sau bà ta không cần gặp người nữa!
Càng quan trọng hơn là bà Ngụy không muốn đánh cuộc.
Bà ta có thân phận, có địa vị, có tiền có thế, vô duyên vô cớ bị loại nhân vật nhỏ như Triệu Nam Thiên để mắt tới?
Ngẫm lại đã cảm thấy không rét mà run!
Nhưng cứ vậy mà xin lỗi Tô Mục Tuyết, bà ta có cố thế nào cũng không mở miệng nổi.
Đang do dự, con ngươi bà ta bỗng phóng đại!
Trong tầm mắt, Ngụy Bắc Minh hất vệ sĩ ra sải bước mà lên.
Anh ta đã từng luyện tán đả và cách đấu, cũng từng đặc biệt mời danh sư tới dạy dỗ, đối mặt với người thường là dư xài, nhưng đối với Triệu Nam Thiên thì sao?
Ngay khoảnh khắc ra tay anh ta đã hối hận.
Hôm qua anh ta đã từng lĩnh giáo thủ đoạn của người này, người như anh ta nào phải đối thủ của Triệu Nam Thiên!
Đang nghĩ ngợi, bụng dưới đã bị người đạp trúng.
Cả người anh ta bay ngược ra ngoài, ngã lên vành đai xanh bên cạnh.
Không đợi đám vệ sĩ nhà họ Ngụy kịp phản ứng, Triệu Nam Thiên đã bước nhanh về phía trước, nắm áo nhấc cả người anh ta lên.
Hai chân Ngụy Bắc Minh đạp lung tung, lời vừa tới bên mép bụng đã trúng một đấm nặng nề.
Anh ta gào rú thảm, ánh mắt nhìn về phía Triệu Nam Thiên tràn đầy thô bạo, còn có một tia điên cuồng!
Bà Ngụy xoa xoa cổ tay, phía trên có một vết hằn màu đỏ thẫm.
Ban nãy Triệu Nam Thiên vẫn chưa dùng sức, vết hằn này hơn phân nửa là do chính bà ta giãy giụa tạo ra.
Đúng là mấy năm nay sống quá an nhàn sung sướng, ít khi bị người uy hiếp, trong lòng bà ta ghi hận Tô Mục Tuyết, đồng thời suy nghĩ muốn đẩy Triệu Nam Thiên vào đường chết cũng càng mãnh liệt hơn!
Nếu ban nãy Triệu Nam Thiên phản ứng chậm thêm một chút bà ta đã có thể sai người bắt lấy anh ta, ngay cả thủ đoạn trả thù thế nào bà ta cũng đã nghĩ kỹ, nhất định phải khiến cả đời anh ta không thể xoay người.
Hết lần này tới lần khác, đúng lúc này con trai cưng lại bị người giơ lên giữa không trung, khiến bà ta muốn có hành động gì cũng phải cố kỵ!
Vừa phải cố kỵ, đồng thời bà ta lại càng thêm cảm thấy không nhìn thấu Triệu Nam Thiên.
Một tên hạ lưu bà ta vốn không để trong lòng, cử chỉ lời nói và hành động nhìn như lỗ mãng, nhưng lần nào anh cũng có thể kéo tơ bóc kén, gỡ rối từ trong thế cục rối như tơ vò.
Nhiều lần đánh rắn bảy tấc, lẽ nào đều chỉ là vừa khớp?
Không kịp ngẫm nghĩ thêm, bà ta lạnh giọng quát lớn, “Một đám rác rưởi, còn sững sờ ra đó làm gì? Còn không mau cứu cậu chủ ra! Hôm nay nếu con trai tôi bị thương, tôi sẽ khiến tất cả các người phải chôn cùng!”
Một đám vệ sĩ không dám lên tiếng trả lời.
Tuy lời của bà ta rất khó nghe, nhưng cũng không phải giả.
Nếu hôm nay Ngụy Bắc Minh gặp phải chuyện gì, đương nhiên tên bảo vệ to gan lớn mật kia sẽ lâm vào kết cục thê thảm, mà đám người bọn họ sợ rằng cũng phải vạn kiếp bất phục.
Nhưng vết xe đổ bày trước mắt, bản lĩnh của Triệu Nam Thiên cũng là hàng thật giá thật, nguyên một đám bọn chúng chỉ dám kêu gào ngoài miệng, không ai dám tùy tiện đi lên.
Bà Ngụy tức giận vô cùng, oán độc nhìn chằm chằm Tô Mục Tuyết, “Còn không mau kêu anh ta buông con trai tôi ra.
Nếu như con tôi bị thương dù chỉ là một sợi tóc, tôi sẽ khiến tất cả đám người nhà họ Tô phải xuống địa ngục!”