Triệu Nam Thiên hít sâu một hơi, lần đầu tiên anh cảm nhận được sự cường thế và bá đạo tới từ dì Đào.
Khó trách ngay cả người như Tô Trường Vũ cũng phải nơm nớp lo sợ, cẩn thận từng chút trước mặt bà ta.
Hoàn toàn xứng đáng với vai nữ cường nhân, còn là loại khiến đàn ông không dám có chút chống đối nào trước mặt bà ta.
Trước đây Triệu Nam Thiên cảm thấy tính cách của Tô Mục Tuyết đã đủ cao lãnh, quá cường thế.
Nhưng so với dì Đào?
Gặp sư phụ!
Thậm chí anh còn cảm thấy chinh phục Tô Mục Tuyết không có tính khiêu chiến, giải quyết “mẹ vợ” trên danh nghĩa này mới là nhiệm vụ gần như không thể hoàn thành!
Chờ khi Tô Trường Vũ nhận nghe điện thoại.
Dì Đào nói thẳng: “Dẫn theo người của chú lập tức trở về, chuyện của Mục Tuyết không cần chú quan tâm.”
Tô Trường Vũ tìm từ, “Vậy… Phía nhà họ Ngụy…”
Dì Đào hỏi ngược, “Nhà họ Ngụy thì sao? Lẽ nào hiện tại chúng ta cần nhờ nhà họ Ngụy bố thí mới có thể sống qua ngày sao?”
“Nếu hai đứa nhỏ đã không hợp, chuyện hôn sự cũng thôi đi!”
“Hôn sự không thành tình ý còn đó, nếu nhà họ Ngụy muốn mượn chuyện này trở mặt, Ngô Đào tôi xin tiếp!”
Tô Trường Vũ muốn giải thích, “Nhưng dù sao chuyện này cũng là Mục Tuyết sai…”
Dì Đào trực tiếp ngắt lời, “Hiện tại tranh luận ai đúng ai sai không có ý nghĩa gì, Ngụy Bắc Minh chỉ là người ngay cả vợ chưa cưới của mình cũng không thể giữ được!”
Nói xong, giọng nói của bà ta đã thêm mấy phần trào phúng, “Dựa theo ý của chú, chẳng lẽ tôi còn phải trói tay trói chân Mục Tuyết lại sau đó đích thân đưa đến trước mặt anh ta sao?”
Dì Đào đột nhiên chuyển đề tài, “Vì nể mặt nhà họ Ngụy mà cứng rắn ép người nhà chúng tôi phải cúi đầu, Trường Vũ, chú thật xứng đáng với anh chú!”
Tô Trường Vũ túa mồ hôi lạnh chảy ròng, cũng không buồn lau đi, “Mai à, nghe tôi nói đã…”
Dì Đào từ chối, “Không cần giải thích.
Sắp tới có một khoản tiền đến kỳ, chú đi thúc một chút.
Trong khoảng thời gian này chú không cần trở về Đông Châu!”
“Còn có, người phụ nữ tên Vạn Yến kia tôi rất không thích, chơi đùa thì được, nhưng muốn gả vào nhà chúng tôi thì thôi đi!”
“Nên đuổi đi bằng cách nào chú tự xem mà lo liệu.
Nếu để tôi gặp lại cô ta, sau này chú không cần trở lại nữa!”
Đơn giản dứt khoát, chỉ một câu nói đã triệt để đoạn tuyệt khả năng gả vào nhà giàu có của Vạn Yến!
Vạn Yến nhận ra sắc mặt Tô Trường Vũ, trực giác không tốt.
Cô ta tươi cười đi lên, “Trường Vũ, là dì Đào sao? Anh đưa điện thoại cho em để em giải thích với dì Đào một chút.
Chuyện mới vừa rồi không phải vậy…”
Tô Trường Vũ hít sâu một hơi.
Cứ việc trong mắt ông ta đầy vẻ không muốn, nhưng ông ta vẫn nhanh chóng đưa ra quyết định.
Ông ta che microphone, sau đó ra hiệu với người phía sau.
Hai người vệ sĩ hiểu ý lập tức đi lên bắt lấy Vạn Yến.
Vạn Yến gào to một trận, “Các người bắt tôi làm gì? Buông ra, tôi là bà ba nhà họ Tô!”
“Các ngươi điếc sao? Hai tên chó chết này, mau buông tôi ra!”
“Trường Vũ, anh hãy nghe em nói, em có thể giải thích!”
“Mục Tuyết, cô cả, cô hãy nghe tôi nói, tôi sai rồi!”
“Hu hu hu… TL, con mau nói giúp cho mẹ đi!”
Mặc kệ người phụ nữ này kêu la thế nào, ồn ào thế nào, nhưng hai vệ sĩ vẫn trực tiếp nhét người vào trong xe.
Cửa xe bị đóng lại, thế giới phảng phất như đã khôi phục an tĩnh.
Lúc đóng cửa, hai vệ sĩ còn đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may mới vừa rồi bọn họ không đắc tội Tô Mục Tuyết, nếu không chắc chắn kết cục của bọn họ sẽ càng thảm hại hơn.
Về phần TL, toàn bộ hành trình anh ta vẫn luôn co rút bên cạnh.
Đừng nói tới chuyện nói giúp Vạn Yến, hiện tại thậm chí anh ta còn không dám nhìn Tô Mục Tuyết lần nào.
Ngày thường cô chị họ này yên lặng âm thầm cũng thôi đi.
Không nghĩ tới một khi trở mặt với người nhà chị ấy lại ra tay không chút lưu tình như vậy.