VỢ TỔNG TÀI, EM NGOAN CHO ANH!

Chương 969

“Chị à, tiền bạc thì bỏ qua, ảnh hưởng tình cảm chị em mình, sau này trong công việc chị quan tâm em một chút là được rồi.”

Thấy anh không nhận, Khương Bích Kiều cũng không miễn cưỡng.

Dù sao thì cô ta cũng đã quyết định rồi, sau này nếu Khương Bích Kiều cô có một miếng ăn, thì sẽ không để Triệu Nam Thiên phải nhịn đói, bây giờ không cần thiết phải nóng lòng bày tỏ.

Cất gọn thẻ ngân hàng vào một chỗ, cô ta cười cười hỏi: “Chuyện công tác cậu nghĩ đến đâu rồi?”

Triệu Nam Thiên đáp lại: Vâng nhưng mà có lẽ còn một khoảng thời gian nữa em mới có thể rời chức, vân còn có chút việc bận nữa.”

“Vậy thì hay quá, quảng trường Thiên Đỉnh vừa mới đưa vào kinh doanh phải trang hoàng lại từ trong ra ngoài, trong chốc lát cũng chưa xong, cậu muốn đi làm cũng khó.”

Triệu Nam Thiên nghe thấy vậy liền nổi lên hứng thú: “Cần sửa chữa ạ?”

“Tất nhiên rồi, đều là phong cách cổ lỗ sĩ của mấy chục năm trước. không trang trí lại làm sao có thể nâng cấp được chứ?”

Thấy hai mắt Triệu Nam Thiên sáng bừng, cô ta mỉm cười gặng hỏi: “Cậu có hứng thú sao?”

Triệu Nam Thiên cười cười, đương nhiên là có.

Đợt trước Vu Chiến còn đề cập đến, muốn rủ anh cùng tạo một văn phòng chuyên trang trí sửa sang nhà cửa, trước mắt không phải có một cơ hội thích hợp hay sao?

Triệu Nam Thiên tùy ý nhìn ngó xung quanh chỉnh thể đã dỡ bỏ gần hết, dư lại chỉ có quét sơn mới và trang trí lại.

Công trình thoạt nhìn thì có vẻ rườm rà nhưng thật ra cũng đơn giản, chủ yếu là kiến trúc cơ sở và phối trí, trung tâm thương mại không phụ trách trang trí cửa hàng.

Đừng nhìn công trình đơn giản nhưng lượng công trình đặt tại đây.

Trên dưới tổng cộng mười tầng, gần hai trăm nghìn mét vuông, không nói nhiều, chỉ cần chọn ra một phần công trình kiến trúc cơ sở đã là một dự án không nhỏ.

Vừa trò chuyện vừa đi dạo một vòng quanh công trường, Khương Bích Kiều đã tính toán trong đầu, bèn mở miệng: “Đi thôi, trưa rồi cùng nhau đi ăn cơm đã”

Triệu Nam Thiên chủ động nói: “Hôm nay tôi mời khách.”

“Tôi thấy cậu có vẻ như đang có gì đó muốn nhờ vả đúng không?”

“Ha ha chuyện này mà cũng bị chị phát hiện ra à?”

Địa điểm là Khương Bích Kiều chọn, đây là một nhà hàng kiểu Tây gần công trình.

Khương Bích Kiều ngồi xuống ghế rồi nói: “Nam Thiên, với chức vụ và quyền lực hiện nay của tôi, muốn đưa tất cả các dự án cho cậu bao thầu là không thực tế, cậu cũng không nuốt hết được. Một số công trình nhỏ thì không thành vấn đề, cho nên cậu phải tranh thủ thời gian.”

Triệu Nam Thiên sửng sốt: “Chị Kiều, nói thẳng như vậy sao?”

Khương Bích Kiều tao nhã cắt beefsteak: “Nói nhảm ít thôi, thực sự có ý định này thì chiều nay nhanh chóng đi làm thủ tục, làm giấy tờ xong, các thủ tục còn lại thì giao cho tôi, miếng bánh kem này không nhỏ, người nhìn chằm chằm cũng nhiều.”

Ăn xong cơm trưa, Triệu Nam Thiên đang chuẩn bị tính tiền thì được quầy bar báo cho là đã được thanh toán.

Anh quay đầu lại, bất đắc dĩ nói: “Chị Kiều không cho tôi cơ hội mời khách à?”

Khương Bích Kiều trêu chọc lại: “Cậu còn chưa kiếm được tiền đâu, đừng tiêu xài phung phí, thật sự muốn mời tôi thì đợi cậu kiếm tiền xong rồi nói tiếp!”

Bình luận

Truyện đang đọc