VỢ TỔNG TÀI, EM NGOAN CHO ANH!



Dì Đào cũng quát lớn theo: “Triệu Nam Thiên, cậu chớ làm loạn!”
Triệu Nam Thiên nghiêng đầu sang: “Cháu làm loạn? Nói cho dì biết, hôm nay Tô Mục Tuyết chịu ủy khuất ở chỗ này, dì không đau lòng nhưng tim cháu đau! Dì không muốn làm chủ cho cô ấy, thì để cháu thay dì làm chủ!”
Dì Đào kinh ngạc một hồi, bỗng nhiên cảm thấy tên bảo vệ nhỏ trước mặt trở nên có chút không giống thường ngày.

Luôn cố chấp như bà ta lại yếu thế khác thường: “Triệu Nam Thiên, cậu nghe tôi nói, có rất nhiều loại phương pháp để giải quyết chuyện này, cậu cứ thế này sẽ chỉ khiến mọi chuyện ngày càng hỏng bét…”
Không đợi Dì Đào nói xong liền Triệu Nam Thiên kịch liệt ngắt lời: “Chẳng lẽ ở trong mắt dì, bất kỳ chuyện gì cũng cần phải cân nhắc đến lợi ích sao? Chẳng trách Tô Mục Tuyết không thích dì!”
Câu nói kia vừa nói ra khỏi miệng, dì Đào liền sững sờ ngay tại chỗ, bà ta chợt phát hiện bất luận mình có chọn lọc từ ngữ thế nào thì trước mặt người đàn ông này đều trở nên không chút ảnh hưởng.

Loại cảm giác mọi chuyện thoát khỏi khống chế này khiến bà ta rất không thoải mái.

Triệu Nam Thiên đưa ngang cánh tay, trực tiếp mạnh mẽ ném Vương Triều Khải qua vai, tạo ra một khoảng trống giữa đoàn người trước mặt.


Hành lang vốn tràn đầy mùi thuốc súng tựa như là bị người ta ném một tia lửa vào, chung quanh Triệu Nam Thiên nháy mắt bùng nổ!
Trần Quân nắm lấy cơ hội, bảo hộ dì Đào an toàn rời đi, lại thêm người chờ ở bên ngoài rất nhanh đã tụ họp lại, một đoàn người cũng coi là bị kinh sợ nhưng vẫn an toàn trở ra.

Đứng ở ngoài cửa hội Hoàng Đình, thần sắc trên mặt dì Đào âm u.

Dựa theo phán đoán của bà ta, phiền phức hôm nay đã thành chuyện lớn, muốn giấu cũng không giấu được, loại đánh nhau quy mô lớn thế này, chưa tới 2 giờ là cảnh sát sẽ đuổi đến!
Nếu là với phong cách hành động từ trước đến nay của bà ta, hẳn là sẽ lập tức lên xe, càng nhanh rời khỏi nơi thị phi này càng tốt.

Thế nhưng cũng không biết vì cái gì, giờ phút này bà ta lại do dự.

Nhất là liên tưởng đến lời nói vừa rồi của Triệu Nam Thiên, cùng với bóng người cao lớn thấp thoáng trên hành lang, cảm giác phức tạp kia lại càng khuếch đại đến tốt cùng.


Bà ta không phải đồ ngốc, bằng không nhà họ Tô vốn bấp bênh cũng sẽ không thể kiên trì đến bây giờ.

Lời nói vừa rồi của Triệu Nam Thiên, nghe vào cay nghiệt vô tình, nhưng chẳng phải là đang phủi sạch quan hệ với bà ta sao?
Đòi lại công bằng cho Tô Mục Tuyết đương nhiên là nguyên nhân chủ yếu nhất.

Nhưng Triệu Nam Thiên cũng không phải đồ đần, càng không phải là đồ ngốc, lấy sức một mình để cản trở một đám bảo vệ của hội Hoàng Đình, chính là để gây rối tình hình, giúp bà ta thừa dịp rối loạn mà rời đi?
Dì Đào chưa từng nhờ vả người khác, càng sẽ không nợ ân tình của người ta, nhưng bây giờ Triệu Nam Thiên đối với bà ta mà nói tựa như là một con con ruồi chết kẹt lại nơi cuống họng, nuốt cũng không được, nhả ra cũng không xong!
Chỉ trong chốc lát, rắc rối cũng đã nhanh chóng thăng cấp, có thể thấy trận chiến bên trong rất lớn, bởi vì thỉnh thoảng lại có vài vị khách hốt hoảng rời khỏi.

Có người kiến nghị: “Anh Quân, chúng ta hãy che chở bà chủ rời khỏi đây đi, cảnh sát ước chừng cũng sắp đến rồi!”
Trần Quân sao lại không biết việc mau chóng thoát thân mới là thượng sách, đặc biệt là trong việc ngày hôm nay, tuy nhà họ Tô là bên bị hại nhưng luật pháp sẽ lại quan tâm đến tang chứng vật chứng.

Việc Tô Mục Tuyết không có mặt ở đây không thể nào giải thích rõ được.




Bình luận

Truyện đang đọc