VỢ TỔNG TÀI, EM NGOAN CHO ANH!



Từ Hoa Dương cười: “Vậy thì tốt, kỳ thực thì tôi cũng đã nhận ra, cô sống rất hạnh phúc, anh ấy cũng rất lo cho cô.


Tô Mục Tuyết không nói gì thêm, cái được gọi là hạnh phúc chẳng qua chỉ là biểu diễn cùng với Triệu Nam Thiên mà thôi, cô ấy không muốn tỏ ra quá thảm hại trước mặt của Từ Hoa Dương.

Từ Hoa Dương tiếp tục đòn tấn công dịu dàng: “Chuyện sáng hôm nay, tôi vẫn muốn nói lời xin lỗi với cô, kỳ thực là mục đích tôi quay về lần nỳ không phải là muốn phá hoại gia đình cô.

Chỉ là muốn nhìn thấy cô có thể sống hạnh phúc là tôi đã thấy đủ rồi.


Tô Mục Tuyết vốn cho rằng mình sẽ thấy cảm động vô cùng, kết quả là lại không như vậy, ngược lại trong lòng cảm thấy có chút kỳ quặc không diễn tả được, lẽ nào thực sự đúng với cái câu nói: gương vỡ khó lành sao? Cũng hoặc là bởi vì có sự tồn tại của Triệu Nam Thiên?
Cô ấy không nghĩ ra được câu trả lời, thế nên cũng không tiếp tục nghĩ sâu xa thêm nữa: “Kỳ thực thì anh không cần phải làm như thế này…”
Từ Hoa Dương vẫn tiếp tục giải thích: “Không, đây là việc tôi nên làm, cô yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không làm ảnh hưởng đến cuộc sống của cô đâu!”

Tô Mục Tuyết trong lòng cảm thấy có chút bối rối, không hề nhận ra sắc mặt của đối phương có thay đổi.

Từ Hoa Dương chậm rãi quay về chỗ ngồi của mình: “Còn nữa, lần này Tô thị hợp tác cùng với tập đoàn Đại Phong, tôi nhất định sẽ dốc sức thúc đẩy để tiến đến thành công giúp cô!”
Tô Mục Tuyết thở phào nhẹ nhõm, nếu như lần hợp tác này với tập đoàn Đại Phong có thể đàm phán thành công, Tô thị cũng sẽ tạm thời vượt qua được khó khăn lần này.

Ít nhất là trong vòng ba tháng, cô ấy chắc sẽ không còn vì vốn đầu tư mà lo lắng nữa.

Tô Mục Tuyết đang định mở miệng nói cảm ơn thì đồng tử đột nhiên co nhỏ lại, hai mắt nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.

Cô ấy lắc mạnh đầu, lúc ban đầu còn tưởng là mình hoa mắt nhìn nhầm, đợi đến lúc tỉnh táo lại thì đã muộn mất rồi.

Triệu Nam Thiên một tay túm lấy cổ áo của Từ Hoa Dương, kéo tay là lôi được anh ta ra khỏi xe
“Triệu Nam Thiên, anh đừng có mà như vậy, anh hãy nghe tôi nói!”

Nhìn thấy bộ dạng này của Triệu Nam Thiên, Tô Mục Tuyết biết ngay là anh ấy nhất định là hiểu lầm điều gì đó.

Trong lòng cũng không hiểu là đang lo lắng điều gì, nhưng mà dù thế nào thì Từ Hoa Dương cũng không thể có chuyện gì được.

Thứ nhất là giữa hai người vốn không có bất cứ gian díu gì, nếu hôm nay Triệu Nam Thiên mà động thủ, thì sau này cô ấy phải đối mặt với người ta như thế nào đây?
Thứ hai là Từ Hoa Dương là nhân vật quan trọng trong lần hợp tác lần này, việc đàm phán vừa mới bắt đầu, cô ấy làm sao mà có thể để Triệu Nam Thiên chạy ra gây sự lúc này chứ!
Nhưng mà Tô Mục Tuyết rốt cuộc vẫn là chậm mất nửa bước, vừa mới bước xuống xe thì quay đầu lại, nắm đấm của Triệu Nam Thiên đã tung đến rồi.

“Á!”
Từ Hoa Dương kêu lên thảm thiết, ôm lấy mũi ngã ra sau!
Tô Mục Tuyết đưa tay bịt miệng đứng nguyên ở đó, ngớ người ra một lúc.

Triệu Nam Thiên thở hổn hển, anh không phải là một người dễ bị kích động, nhưng mà đối với những chuyện liên quan đến Tô Mục Tuyết thì đều khiến anh ấy trở nên hỗn loạn.

Cũng giống như chuyện ngày hôm nay vậy, anh biết rõ là động thủ không phải là phương pháp xử lý tốt nhất, nhưng mà vẫn không cách nào khống chế được cơn thịnh nộ trong lòng.




Bình luận

Truyện đang đọc