VỢ TỔNG TÀI, EM NGOAN CHO ANH!



Mẹ Thư chống eo nói: “Nói chuyện kiểu gì vậy? Nói chuyện kiểu gì vậy hả! Đây là vấn đề tiền bạc sao? Con gái tôi là bác sĩ trực ở bệnh viện Đông Châu đấy, lương tháng mấy nghìn đô.

Chẳng nhẽ lại ăn quỵt của cậu tám nghìn sao?”
“Vậy bà trả cho tôi đi!”
“Tôi không trả đấy! Trước đây tôi toàn đi xe tới đây, tiền đều như vậy, tại sao đi xe của cậu lại tốn thêm tám nghìn vậy? Tôi không những không đưa, còn muốn đến công ty của cậu để phàn nàn nữa, nói cậu đã đi đường vòng!”
Mẹ Thư xoay người ghi lại biển số xe, lấy điện thoại ra.
Tài xế taxi đã mệt mỏi cả một ngày rồi, có lẽ đây là lần đầu tiên gặp phải khách vô lý như vậy, nếu bị bà ta gọi thì phần tiền hôm nay coi như bỏ hết.
Ông ta càng nghĩ càng tức giận, vơ lấy một chiếc cờ lê dùng để phòng thân dưới ghế lái rồi tiến về phía trước với khuôn mặt đen xì.
Triệu Nam Thiên sợ ông ta sẽ làm chuyện ngu ngốc, nhanh tay nhanh mắt, lập tức ngăn lại.
Người tài xế nén giận nói: “Ở đây không có chuyện của cậu, cậu tránh ra.

Hôm nay tôi phải dạy cho loại bà tám như bà ta một bài học!”
Mẹ Thư phát hiện đối phương có chút kỳ lạ, có hơi sợ hãi, nhưng đã bị Triệu Nam Thiên ngăn lại, bà ta lại ngạo nghễ nói: “Thế nào, còn muốn đánh người sao? Cậu động đến tôi thử xem! Triệu Nam Thiên, ngăn cậu ta lại, để cô gọi cảnh sát!”
Triệu Nam Thiên bực bội, mẹ Thư này sự xảo quyệt, tại sao phải vô lý không chịu buông tha cho người ta như vậy chứ? Người tài xế taxi không làm gì bà ta cả, chỉ định hù dọa một chút thôi.

Nếu bà ta gọi cảnh sát tới, chẳng phải công việc của mọi người sẽ bị lỡ dở cả sao?
Người lái xe tức giận: “Các người dám sao?”
Anh ta tưởng rằng Triệu Nam Thiên cũng đang có ý định tố cáo mình lên lực dùng trên tay càng mạnh hơn.
Triệu Nam Thiên không nhúc nhích, nhưng nhỏ giọng nói: “Anh đừng hiểu nhầm, tôi biết con gái của bà ta mà thôi.

Chúng ta không nên chấp vặt với loại người như vậy.

Tiền xe bao nhiêu? Tôi trả giúp bà ta.

Nuôi gia đình cũng không dễ dàng gì, đừng vì người như thế mà làm to chuyện nữa.”
Người tài xế thấy những lời anh nói nghiêng về phía mình, lúc này mới bớt tức giận hơn.
Mẹ Thư vẫn tiếp ồn ào, không chịu từ bỏ: “Sao vậy? Sợ rồi sao? Nào, cậu đến đây! Nói cho cậu biết, tôi vẫn chưa gặp ai lợi hại hơn mình đâu!”
Triệu Nam Thiên giải quyết tiền xe xong, cũng không để tài xế tìm tiền lẻ, lập tức đẩy anh ta đi.
Tài xe nói cảm ơn một tiếng, trước khi đi còn nói: “Người anh em, hãy nghe lời tôi khuyên nhé.


Loại người này làm mẹ, con gái cũng không khá hơn là bao đâu.

Cậu nên nhảy ra khỏi hố lửa sớm đi còn kịp đấy!”
Triệu Nam Thiên không mở miệng được, chỉ có thể gật gật đầu.
Mẹ Thư vừa đuổi theo chiếc xe vừa định đánh: “Mày nói ai hả, mày dừng lại cho tao, tao sẽ kiện mày tội công kích cá nhân!”
Triệu Nam Thiên không muốn quản chuyện này nữa, lái xe vào bãi đỗ xe.
Vừa bước vào thang máy, thì thấy mẹ Thư đang đuổi theo.
Bà ta nói: “Triệu Nam Thiên, mấy ngày rồi không gặp.

Gần đây bận rộn gì sao?”
Triệu Nam Thiên mập mờ nói vài câu rồi cuối cùng cũng chịu đựng lên đến tầng một.
Mẹ Thư nói: “Cháu biết không.

Mấy ngày nay cô nhớ cháu lắm.

Mẹ cháu thế nào rồi? Sức khỏe bà ấy ổn hơn chưa? Thư Trúc cũng làm việc ở đây, nếu cháu có việc gì cần giúp đỡ, thì tuyệt đối đừng khách khí nhé, con bé đó cũng thường nhắc đến cháu lắm đấy.”


Bình luận

Truyện đang đọc