Chương 546
Mẹ Thư Trúc lại nói: “Vậy mẹ lại hỏi con, con và cái người Tô Mục Tuyết đó, ai đến trước ai đến sau?”
Thư Trúc cũng không biết nên trả lời như thế nào, nếu thật sự tính về mặt thời gian, đương nhiên cô ta quen biết Triệu Nam Thiên trước.
Nhưng mà chuyện tình cảm này, có thể dùng đến trước đến sau để tính sao?
Mẹ Thư lại kiên quyết nói: “Nếu con đã quen Triệu Nam Thiên trước, vả lại không buông bỏ được cậu ta, vậy thì dựa vào cái gì mà phải buông tay?”
Thật ra mẹ Thư vẫn còn một câu chưa nói ra, lúc nãy con gái rời đi, bà ta đã hỏi riêng một người bạn trong cơ quan làm việc.
Nói là bên khu ổ chuột của nhà Triệu Nam Thiên năm nay có thể di dời.
Tình hình nhà của Triệu Nam Thiên bà ta sớm đã tìm hiểu kĩ càng, phí di dời một tòa nhà ba tầng, e là lên đến hàng chục tỷ.
Nếu như có được số tiền này, thật sự chia tay với Thôi Phong ngược lại cũng không phải là không thể chấp nhận.
Tuy rằng nhà Triệu Nam Thiên còn có một anh trai, có điều mẹ Thư Trúc tin tưởng, với bản lĩnh của con gái mình lúc chia tài sản tuyệt đối sẽ không chịu thiệt.
Vì vậy lúc nãy ngầm xúi giục, kêu con gái đi phá chuyện tốt đẹp của Triệu Nam Thiên.
Vốn dĩ Thư Trúc vẫn đang còn dao động, bị mẹ khuyên giải an ủi một hồi, cũng dần dần nghĩ thông rồi.
Dựa vào đâu mà người khác sống hạnh phúc, còn cô ta chỉ có thể chúc phúc?
Nếu đã bỏ lỡ lần đầu, vậy thì lần này, bất luận thế nào cô ta cũng không từ bỏ.
Đang suy nghĩ thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Cô ta đứng dậy mở cửa, kết quả bất ngờ, ngoài cửa ấy vậy mà là Triệu Nam Thiên.
Thư Trúc ngạc nhiên hỏi: “Sao anh lại đến đây?”
“Tôi tìm cô có chút chuyện, dì, dì cũng ở đây hả?”
Mẹ Thư Trúc vội vàng chào hỏi: “Ồ, Nam Thiên đến đấy à? Không sao, hai đứa nói chuyện đi, dì ra ngoài đi dạo.”
Bà ta đứng lên, lúc đi ngang qua con gái, thấp giọng nhắc nhở: “Con gái, nắm chắc cơ hội, lần này mẹ đứng về phía con, thằng nhóc này mẹ càng nhìn càng thích, nhất định không được dễ dàng từ bỏ!”
Thư Trúc không trả lời.
Đợi mẹ Thư Trúc đi khỏi, lúc này Thư Trúc mới ra hiệu với Triệu Nam Thiên: “Anh ngồi đi.”
Triệu Nam Thiên không dám ở lại lâu: “Không cần đâu, tôi nói chút chuyện rồi đi ngay.”
Thư Trúc ôm vai, cười hỏi: “Chuyện gì mà làm ra vẻ thần bí vậy?”
Lần này Triệu Nam Thiên không do dự nữa, bày tỏ rõ ràng ý định của mình.
Sắc mặt Thư Trúc có chút khó coi: “Anh đến là để vạch rõ giới hạn với em sao?”
“Nếu chúng ta đã chia tay rồi, cũng đã tìm được hạnh phúc riêng của mỗi người, thế thì không nên quấn lấy đối phương nữa.”
“Nhưng em đã chia tay với Thôi Phong rồi, anh Thiên, anh biết không? Em cùng Thôi Phong bên nhau, khoảng thời gian này không hạnh phúc chút nào.”
Triệu Nam Thiên không mở miệng, lúc đầu Thư Trúc ra đi, anh cũng từng hết lòng níu giữ cô ta lại.
Nhưng đáp án nhận lại được là gì? Là sự từ chối tuyệt tình.
Bây giờ cô và anh ta không hạnh phúc liền muốn trở về bên cạnh tôi, cô xem tôi là cái gì?