VỢ TỔNG TÀI, EM NGOAN CHO ANH!



Tô Mục Tuyết tâm trạng không được tốt, cũng không hề nể mặt của anh ta: “Tổng giám đốc Từ, hôm nay tôi đồng ý gặp anh cũng chỉ là với thân phận và góc độ của người cùng hợp tác mà thôi, hy vọng là anh đừng có quá đà!”
Câu nói này hình như là đang cảnh cáo, cũng hình như là đang giải thích cho Triệu Nam Thiên.

Tóm lại là sau khi nói câu nói này, cô ấy đi vào trong khu chung cư không thèm quay đầu lại.

Từ Hoa Dương không nói gì nữa, lại một lần nữa quay ra đối mặt với Triệu Nam Thiên, dáng vẻ khiêm nhường và hiền hòa lúc nãy không còn chút nào nữa thay vào đó là bộ dạng ngạo mạn khoa chương đến cực điểm.

“Anh Triệu, xem ra hôm nay tôi đến đây không được đúng lúc cho lắm.


Triệu Nam Thiên đứng nguyên ở vị trí cũ, cũng không hề có ý định động thủ thêm lần nữa: “Anh rất đắc ý sao?”
“Đắc ý thì vẫn chưa phải, nhưng mà hôm nay tôi cũng đã biết được một chuyện, đấy chính là giữa anh và Tô Mục Tuyết hoàn toàn không hề có bất cứ cơ sở hôn nhân nào, tuy rằng không biết tình cảm của hai người dựa vào cái gì mà duy trì được, nhưng mà tôi có thể nói rõ với anh một câu.



“Câu gì cơ?”
“Anh không xứng với Tô Mục Tuyết, Tô Mục Tuyết cũng sẽ không yêu loại bảo vệ cỏn con như anh, nếu như bây giờ anh chủ động rời khỏi cô ấy, tôi vẫn có thể cho anh một khoản tiền không nhỏ để coi như là bồi thường, cho anh có đủ thể diện mà rút lui.


“Nếu như tôi không đồng ý thì sao?”
Triệu Nam Thiên có chút bực bội, trước đây Tô Mục Tuyết cũng như vậy, dì mai cũng như vậy, đến bây giờ Từ Hoa Dương cũng là như vậy, đều thích dùng tiền để đè người khác, nhưng mà trên đời này không phải thứ gì cũng có thể dùng tiền để trao đổi được!
Từ Hoa Dương không thèm để tâm: “Vậy thì trong tương lai anh sẽ là một thằng thất bại thảm hại, tiền của và cả người đều mất trắng!”
Nói xong, anh ta rút khăn tay ra lau mũi, nói: “Cú đấm này tôi sẽ ghi nợ cho anh, cứ đợi đấy!”
Đèn pha ô tô từ từ rời đi.

Triệu Nam Thiên thờ dài ra một hơi, đang định đi tìm một nơi nào đấy để hút thuốc thì nghe thấy ở bên kia đường có tiếng còi xe ô tô ngắn và gấp vang lên.

Anh ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra là xe của Mạnh Nhã, dừng ở ngay bên kia đường, cũng không biết là cô ta đến đây từ lúc nào.


Nếu như là vừa mới đến, vậy thì những chuyện vừa xảy ra cô ta đều đã nhìn thấy hết cả rồi.

“Sao chị lại ở đây?”
Mạnh Nhã hạ cửa kính ô tô xuống, hất đầu ra hiệu: “Lên xe đi.


Đợi đến khi Triệu Nam Thiên ngồi hẳn lên xe, cô ta mới tỏ ra áy náy: “Thật ngại quá, tôi vừa mới hết giờ làm, vốn định là muốn qua chào anh, kết quả là không cẩn thận nghe thấy chuyện này.


Triệu Nam Thiên cười gượng gạo: “Để chị nhìn thấy chuyện cười rồi, tôi có thể hút thuốc không?”
Mạnh Nhã giúp anh ấy châm thuốc: “Tôi đã nhìn ra rồi, anh vẫn rất là quan tâm đến nữ thần họ Tô đấy.


Triệu Nam Thiên hơi tỏ ra ngạc nhiên: “Làm sao mà chị nhìn ra được vậy?”
Mạnh Nhã kéo gương trang điểm trên xe ô tô ra, sửa sang lại mái tóc, nói: “Hai ngày nay tôi nhắn trên facebook cho anh mà anh không thèm trả lời, gọi điện thoại anh cũng không hề nhấc máy, là đang trốn tôi đấy à?”
Triệu Nam Thiên ngớ người ra, bất giác cứng họng không nói gì được.




Bình luận

Truyện đang đọc