Nhưng vừa rồi đã ngả bài nói rõ như vậy, bây giờ sao có thể mở miệng cầu hòa?
Đừng nói là Tô Mục Tuyết, ngay cả anh cũng khinh thường chính mình!
Anh do dự một lúc rồi mới hỏi một câu: “Dạ dày còn đau không?”
Một câu trả lời không liên quan nhưng Tô Mục Tuyết đã hiểu ra ý từ trong đó, Triệu Nam Thiên cũng giống như cô, không muốn kết thúc mối quan hệ này, chỉ là ngại mở miệng thôi
Tô Mục Tuyết cũng không truy hỏi thêm, ăn ý trả lời một câu: “Đỡ hơn nhiều rồi.
”
Triệu Nam Thiên thở phào một hơi nhẹ nhõm, thuận nước đẩy thuyền nói: “Sau này đừng thức khuya nữa, uống rượu xã giao thì có thể đùn đẩy, nếu thật sự không được thì có thể trộn lẫn vào uống, hơn nữa nhất định không được uống lạnh!”
Nếu như là bình thường, Tô Mục Tuyết bị người khác lải nhải như thế, chắc chắn sẽ thấy phiền chết mất, nhưng lúc này cô lại cảm thấy rất ấm áp.
Cô có thể nghe ra chuyện Triệu Nam Thiên ngầm đồng ý cho cô ra ngoài xã giao, cũng ngầm đồng ý để cô tiếp xúc với Từ Hoa Dương, ngay lập tức áp lực giảm đi không ít.
Với tình hình trước mắt của tập đoàn Tô Phong, bảo cô từ bỏ xã giao là không thể nào, huống hồ trong tay Từ Hoa Dương còn nắm giữ một khoản tài chính có thể quyết định vận mệnh của tập đoàn Tô Phong
Thật ra Triệu Nam Thiên cũng không phải một người đàn ông keo kiệt, càng không phải là anh không tin Tô Mục Tuyết, cũng có thể hiểu cho việc xã giao của cô.
Chỉ là anh có chút địch ý với Từ Hoa Dương mà thôi, nhưng không phải là cảm giác ghen tuông bình thường.
Với sự ưu tú của Tô Mục Tuyết, bên cạnh cô không biết có bao nhiêu người theo đuổi, mỗi lần như thế anh đều nổi giận thì chẳng phải ngày nào hai người cũng cãi nhau sao?
Chỉ là anh cảm thấy, khoảng thời gian này, Từ Hoa Dương xuất hiện bên cạnh Tô Mục Tuyết với mục đích không đơn giản, đặc biệt là trải qua chuyện tối nay, anh càng thêm cảm thấy đối phương là tên ngụy quân tử bụng dạ khó lường.
Thật ra Tô Mục Tuyết là cô gái khôn khéo, nhưng lại cứ vì mối quan hệ trong quá khứ mà buông lỏng phòng bị với Từ Hoa Dương, điều này khiến Triệu Nam Thiên có chút lo lắng.
Nhưng trước mắt hai người vừa mới làm lành, lại nói về Từ Hoa Dương sẽ khó tránh khỏi cảm thấy khó chịu trong lòng, vì vậy chỉ có thể đổi cách khác để giải quyết vấn đề.
Hơn nữa cho dù Tô Mục Tuyết có hạ quyết tâm không liên lạc với Từ Hoa Dương, chỉ sợ dì Mai vẫn sẽ không ngừng đứng ở giữa tác hợp.
So với chuyện làm tiểu nhân vô ích thì thà rằng từ từ thay đổi.
Anh tin rằng nếu Từ Hoa Dương thật sự có mục đích riêng thì sớm hay muộn cũng sẽ lòi đuôi cáo!
Tô Mục Tuyết nhẹ nhàng gật đầu, ra vẻ đảm bảo: “Sau này tôi sẽ cố gắng về nhà sớm một chút.
”
Triệu Nam Thiên nói: “Nếu như muộn quá có thể gọi điện thoại cho tôi, tôi đi đón cô, nếu như có ai hỏi thì bảo tôi là tài xế của cô là được.
”
Tô Mục Tuyết bị anh chọc cười: “Sao thế? Tôi còn chưa nói gì mà anh đã tự ti rồi? Sợ làm tôi mất mặt sao?”
Triệu Nam Thiên bình tĩnh nói: “Tôi hiểu quy tắc trong giới làm ăn kinh doanh, tôi bị người ta xem thường thì không sao, dù sao thì xã hội này chỗ nào chả có người xem thường người khác, nhưng nếu làm ảnh hưởng đến hình tượng của cô thì tôi chẳng phải phạm tội lớn rồi sao?”
Tô Mục Tuyết lúc này mới hiểu ra, hóa ta Triệu Nam Thiên chưa từng tự ti về thân phận của mình, cái gọi là tự ti, chẳng qua la do người khác áp đặt lên anh mà thôi.
Cô không khỏi có chút tò mò, rốt cuộc người đàn ông này đã trải qua những gì mới có thể tôi luyện thành một người có sức chịu đựng đến vậy chứ?