VỢ TỔNG TÀI, EM NGOAN CHO ANH!



Thế nhưng trước mắt cũng chẳng có nhiều thời gian để suy nghĩ như vậy.

Anh cố gắng lấy từ trong túi ra nửa gói thuốc, ngậm điếu thuốc lá nhăn nhúm ở khóe miệng, phần còn dư đưa cho hai người bên cạnh.
Triệu Nam Thiên châm điếu thuốc, đang híp mắt hưởng thụ thì bỗng nhiên điếu thuốc bị người khác cướp đi.

Anh ngẩng đầu nhìn lên, đập vào mắt là khuôn mặt vô cùng tinh xảo của dì Đào.
“Đã mất đi nửa cái mạng mà còn hút thuốc?”
Bài giáo huấn không đầu không đuối này khiến Triệu Nam Thiên không tiêu thụ nổi, đúng hơn là thụ sủng nhược kinh.


Anh sửng sốt hồi lâu cũng chưa lấy lại được tinh thần.

Từ Minh và Tiểu Ngũ thức thời lùi sang một bên, nhưng ánh mắt lại lặng lẽ đánh giá, người phụ nữ xinh đẹp dám lên mặt chỉ trích anh Thiên là ai chứ?
Triệu Nam Thiên sửng sốt hồi lâu mới lấy lại tinh thần, “Dì Đào, sao dì lại quay về đây?”
Dì Đào cũng nhận ra thái độ cũng mực hơi quá thân mật một chút, vội vàng thanh minh: “Cậu đừng hiểu lầm, là Mục Tuyết đến tìm tôi, nói rằng chỉ cần giúp cậu bình an ra khỏi nơi này, con bé sẽ phân rõ giới hạn với cậu !”
Yết hầu Triệu Nam Thiên co giật, trong miệng cũng có chút chua xót, anh biết, dựa theo sự chán ghét của dì Đào đối với anh, dì Đào chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ ra tay giúp đỡ.
Bây giờ đã rõ, quả thật là do bà ta giao dịch với Tô Mục Tuyết, chỉ cần hôm nay bà ta có thể giúp anh an toàn rời khỏi đây, Tô Mục Tuyết sẽ hoàn toàn phân rõ giới hạn với anh.
Tuy sự thật không khác biệt lắm so với suy đoán ban đầu của anh nhưng khi nghe những lời của dì Đào, trong lòng Triệu Nam Thiên vẫn có chút hụt hẫng, thậm chí ngay cả lửa giận cũng tiêu tan không ít.
Anh vì muốn đòi lại công bằng cho Tô Mục Tuyết mà không ngần ngại đắc tội với Vương Triều Khải, người ta lại đi ngược lại, hận không thể lập tức đường ai nấy đi với anh.

Tuy anh biết rằng Tô Mục Tuyết là có ý tốt, thế nhưng Triệu Nam Thiên lại chẳng có chút cảm kích nào.

Chẳng lẽ trong mắt Tô Mục Tuyết, anh là một kẻ vô dụng được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều, thậm chí vào thời khắc quan trọng còn cần phụ nữ xả thân mới có thể sống tiếp được ư?
Mẹ nó!
Triệu Nam Thiên khó chịu, vì thế cũng không cho dì Đào sắc mặt tốt.

Dì Đào cũng không lên tiếng, bầu không khí giữa hai người cuối cùng cũng khôi phục lại như bình thường.

Lúc này Từ Minh ở bên cạnh đâm chọc: “Anh Thiên, mẹ vợ của anh thật hung dữ!”
Triệu Nam Thiên cười khổ, trải qua việc tối hôm qua, mối quan hệ giữa anh và Tô Mục Tuyết e rằng sẽ không giấu được nữa, cũng chẳng có gì để giải thích.
Trong lúc mọi người bên này đang nói chuyện thì cảnh sát bên kia cũng tiến hành thương lượng với Vương Triều Khải, đứng giữa hòa giải.

Thái độ của dì Đào rất rõ ràng, tất cả mọi tổn thất đều sẽ được thanh toán chỉ cần Hoàng Đình không truy cứu trách nhiệm của Triệu Nam Thiên nữa.
Triệu Nam Thiên từ đầu đến cuối đều không tỏ thái độ gì, anh đã quen rồi, bởi vì tối hôm nay sẽ không ai để ý đến cảm nhận của một nhân vật nhỏ bé như anh, hay nói cách khác là không ai quan tâm đến ý kiến của anh.
Vương Triều Khải không quan tâm, dì Đào không quan tâm, thậm chí ngay cả Tô Mục Tuyết cũng không quan tâm, anh trừ bỏ việc bị động tiếp thu thì cũng chẳng còn lựa chọn nào khác.
Ngay khi mọi chuyện đã lắng xuống, giọng nói của Vương Triều Khải bỗng truyền đến: “Giải quyết riêng? Được thôi, về phía tôi thì không thành vấn đề, 15 tỷ, hôm nay anh ta phải bồi thường cho tôi 15 tỷ!”
Người cảnh sát dẫn đội nhíu mày, bồi thường chắc chắn sẽ có nhưng vừa mở miệng ra đã là 15 tỷ, vậy cũng quá nhiều rồi.
Sắc mặt dì Đào cũng chẳng đẹp gì.

Bà ta tuy rằng nguyện ý lấy tiền chùi đít cho Triệu Nam Thiên nhưng tiền của nhà họ Tô cũng không phải là do gió lớn thổi đến, đặc biệt là trong những tình thế nguy cấp này, mỗi đồng tiền tiêu ra đều là như đi trên lưỡi dao.


Bỏ ra 3 tỷ đã là giới hạn lớn nhất của bà ta, đây đã là cần bà ta phải hao hết miệng lưỡi đi giải thích với hội đồng quản trị rồi.

Còn 15 tỷ?
Nghĩ cũng đừng nghĩ đến.

Bà ta căn bản không lấy ra được cũng căn bản không muốn lấy ra!
Trong cả hiện trường chỉ có mình Triệu Nam Thiên là không dám thả lỏng, anh đã sớm biết bàn tính nhỏ của Vương Triều Khải, sao ông ta có thể dễ dàng bị gạt qua như thế được?


Bình luận

Truyện đang đọc