VỢ TỔNG TÀI, EM NGOAN CHO ANH!



Vương Như Nguyệt nâng ly uống cùng với anh.

Triệu Nam Thiên lau miệng nói: “Chị Như Nguyệt, hay là chị tiến cử tôi chút đi, tốt xấu gì sau này cũng sẽ kiếm cơm ở Huy Hoàng, để tôi kính ông chủ chỗ này một ly rượu gì đó đi!”
Nói đến đây, anh càng chắc chắn mối quan hệ giữa Vương Như Nguyệt và ông chủ nơi này không bình thường.

Miễn phí tiền cũng thôi đi, hơn nữa chỉ mở miệng một cái đã có thể đưa một người vào vị trí đội trưởng đội phó, dù không phải là quan hệ nam nữ cũng chắc chắn là không hề bình thường chút nào.

Vương Như Nguyệt cười ngây dại: “Mời rượu sao? Vừa nãy không phải đã mời rồi à?”
Triệu Nam Thiên càng nghe càng cảm thấy hồ đồ: “Mời rồi? Lúc nào chứ…”
Dừng một chút, bỗng nhiên anh lấy lại tinh thần, sau đó khuôn mặt anh tràn đầy vẻ kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Vương Như Nguyệt: “Chị Như Nguyệt, ý chị nói là…”
Cuối cùng xem như Triệu Nam Thiên cũng hiểu ra vấn đề, thì ra Vương Như Nguyệt chính là bà chủ của Huy HSo?
Chuyện này xảy ra từ khi nào vậy?
Vương Như Nguyệt nhìn ra vẻ hoài nghi của anh, chậm rãi mở miệng giải thích nói tiệm Karaoke này là do chồng trước của cô ta mở.


Lúc này Triệu Nam Thiên mới hiểu rõ mọi chuyện, mặc dù cô đã ly hôn với cái người họ Hàn kia, hơn nữa còn phân chia tài sản, nhưng người ngoài không nhận ra, kể từ khi theo họ Hàn, sổ sách nợ nần đã đến tìm trước nhà cô ta.

Vương Như Nguyệt chẳng có cách nào nên đã lấy tiền của mình ra để trả nợ giúp cho chồng trước, sau đó nhận quán Karaoke này xem như trả thay lại khoản tiền đó.

Mặc dù trên tổng thể đã thua lỗ chút tiền, nhưng cũng xem như là kết thúc cắt đứt khoảng quá khứ kia.

Còn về phần tên họ Hàn kia, tất cả số tiền đều bị nhân tình cướp hết rồi bỏ chạy đi mất, sản nghiệp duy nhất cũng thiếu một món nợ lớn, hiện tại anh ta hoàn toàn không còn một xu dính túi, dù sau này có một ngày nọ xuất hiện cũng không thể lật ngược biến cố đó lại được, cũng xem như là gieo gió nào thì phải gặp bão nấy.

Chả trách khoảng thời gian trước đây Vương Như Nguyệt đến nơi này tìm cậu ấm ở đây, thì ra là do chán ghét tên họ Hàn đó, ép tên đó phải ly hôn với mình.

Chỉ là không ngờ rằng vừa mới qua nửa tháng mà cô ta đã trở thành bà chủ nơi này rồi.


Thấy Triệu Nam Thiên mãi không lên tiếng, Vương Như Nguyệt cười hỏi: “Sao vậy? Vẫn chưa hiểu sao?”
“Cảm ơn chị, chị Như Nguyệt.


Giọng điệu cảm ơn của Triệu Nam Thiên rất nghiêm túc, công việc làm đêm này đối với anh vẫn còn xa lạ, chưa quen cho lắm, Vương Như Nguyệt mở miệng để cho anh làm đội trưởng đội phó, chắc chắn là vì chuyện lần trước.

Nhưng lần trước hoàn toàn là theo nhu cầu của hai người, lần này anh nhận được phần tốt từ chuyện đó rồi, cho nên đồng nghĩa với việc phần ân tình hôm nay của Vương Như Nguyệt buộc phải tính riêng.

Về phần trả như thế nào thì Triệu Nam Thiên vẫn chưa nghĩ ra, nói chung nếu như Vương Như Nguyệt gặp chuyện phiền phức thì anh sẽ gắng sức giúp chị ấy là được rồi.

Trừ lần đó ra, anh cũng chưa cho chị ấy cái gì khác, tin Vương Như Nguyệt cũng hiểu điểm này mà sẽ không đưa ra yêu cầu quá đáng.

Vương Như Nguyệt bùi ngùi nói: “Nói mấy lời khách sáo này với chị làm gì chứ? Nếu như không phải nhờ có em thì chị đã bị tên họ Hàn kia bán mất rồi, nhìn chị hiện tại thật ra cũng rất khó khăn, nếu như không gặp chuyện như vậy thì chị sẽ không để em ở đây mà tủi thân với chị đâu.


“Chị Như Nguyệt, sao chị lại nói như vậy chứ?”


Bình luận

Truyện đang đọc