VỢ TỔNG TÀI, EM NGOAN CHO ANH!



Nếu không nhân cơ hội này để ép Vương Như Nguyệt phục tùng thì sau này làm gì còn cơ hội dâng lên tận cửa như thế này nữa?
Còn đang mơ mộng, cho nên có một người đi về phía hắn ta, lúc đầu hắn ta cũng không để ý, cho đến khi người đó đi tới trước mặt, hắn ta không nhận ra.

Chết tiệt, đây không phải là cái tên họ Triệu hay sao, sao cậu ta lại có thể ra đây được?
Hai tay của Triệu Nam Thiên đút túi quần, chậm rãi dừng lại, ánh mắt rơi vào trên mặt Đao ca: “Đây không phải là Đao ca sao, anh tới tìm tôi à?”
Đao ca trông giống như gặp phải quỷ, hắn ta tới đây chính là vì để định tội cho cái tên họ Triệu này.

Thế nhưng sao hắn ta lại nhìn thấy cảnh này, chân trước của hắn ta còn chưa kịp bước vào đồn công an mà chân sau Triệu Nam Thiên đã được thả ra rồi?
Hắn ta ngơ ngác tại chỗ, thuộc hạ đi qua gọi mấy lần thì hắn ta mới hồi thần.

Dù sao cũng đã lăn lộn bao nhiêu năm nên hắn ta nhanh chóng nói chuyện trở lại: “Đương nhiên là không phải rồi, tôi tới đây để rút hồ sơ!”
Triệu Nam Thiên cười cười: “Rút hồ sơ, anh tốt như vậy sao?”

Đao ca ra vẻ rộng lượng nói: “Nhiều bạn thì nhiều đường, ít bạn thì nhiều tường, tôi không nhỏ nhen như vậy đâu.


Trước khi Triệu Nam Thiên biết rõ mọi chuyện thì anh quyết định không xé rách mặt với cái tên ác độc này, anh lăn lộn ở Đông Châu suốt bao nhiêu năm như vậy, gặp phải kẻ độc ác cũng không ít, thế nhưng đây là lần đầu tiên anh thấy cách làm việc như thế này, không thể không cẩn thận hơn một chút.

Triệu Nam Thiên đốt một điếu thuốc, ánh mắt vô cùng bình tĩnh: “Thế nhưng thật không may, tôi lại là người lòng dạ hẹp hòi, sau này anh đừng để tôi thấy mặt của anh ở Huy Hoàng, nếu không nếu như tôi gặp anh lần nào thì sẽ đánh anh lần đó!”
Đao ca không thể nhịn được chuyện mất thể diện, phía sau hắn ta còn mấy tên thuộc hạ nữa nên sao có thể để đối phương kiêu ngạo như thế được.

Hắn ta cười lạnh nói: “Tên họ Triệu kia, cậu phải khiến mọi chuyện tệ đến thế sao?”
Triệu Nam Thiên cố ý khiêu khích hắn ta: “Không phục sao, không thì anh đánh tôi thử xem?”
Một teent huộc hạ ở phía sau Đao ca không biết nặng nhẹ, liền giơ chân đứng ra: “Đồ khốn khiếp, mày đang nói chuyện với ai đấy, không muốn sống nữa hả?”
Triệu Nam Thiên hất tàn thuốc trong tay sang phía đối diện, tia lửa bắn ra tứ tung, tên khốn kiếp kia kêu lên một tiếng vì bị bỏng.


Đao ca muốn né tránh thì đột nhiên cảm thấy có người tới gần.

Đến khi hắn ta phản ứng lại thì ngón cái của hắn ta bị Triệu Nam Thiên nắm lấy.

Răng rắc!
Ngón tay cái bị gập về phía sau một góc quái dị, Đao ca rống lên, đầu đầy mồ hôi lạnh!
Bên kia có tiếng công an quát lớn: “Có chuyện gì thế?”
Trên mặt của Triệu Nam Thiên nở nụ cười vô hại, giống như là bắt tay bình thường nói: “Không có gì cả, tôi gặp người quen nên muốn chào hỏi chút thôi.


Công an nhìn cả hai bên với vẻ thâm sâu, thấy Triệu Nam Thiên cũng không có ý làm lớn chuyện nên lúc này cũng nhắm một mắt mở một mắt cho qua, coi như không nhìn thấy.

Triệu Nam Thiên hạ giọng nói: “Nhớ kỹ lời của tôi đấy, nếu như anh còn dám động một ngón tay vào người của cô ấy thì tôi sẽ đánh gãy răng của anh đấy!”
Giọng điệu vẫn bình thường, nhưng Đao ca lại sững sờ tại chỗ, từ trước tới này luôn là hắn ta đi uy hiếp người khác, đã nhiều năm nay chưa từng bị uy hiếp như thế này!


Bình luận

Truyện đang đọc