Chương 628
Triệu Nam Thiên thuận chân bước vào trong cửa, đột nhiên phát hiện không khí bên trong không đúng lắm.
Bước vào trong xem mới phát hiện đại sảnh một mảnh ngổn ngang, đồ ăn nhẹ và trái cây khô rải rác khắp sàn, một vài bàn ghế bị người ta đá văng, có rượu vang bắn tung tóe trên mặt đất, gần đó còn có một vệt máu sáng loáng.
Khách khứa thưa thớt, tụ tập cách đó không xa chỉ trỏ, một đám nhân viên phục vụ cũng hoang mang lo sợ.
Triệu Nam Thiên gọi một người phục vụ khá quen mắt đến.
“Anh Thiên, sao anh lại ở đây?”
“Anh qua xem thử, chuyện gì vậy? Vừa rồi tôi gọi điện cho cô Vương, sao cô ấy không trả lời?”
“Vừa rồi có người đánh nhau ở đây, một người trong số họ bị thương rất nặng, có người đã gọi cảnh sát, những người đánh nhau bị bắt đi rồi. Cô Vương đã bị người nhà của người bị thương kéo đến bệnh viện rồi!”
“Tại sao lại nghiêm trọng như vậy, đội trưởng Mã đâu, không có ai ngăn cản à?”
Triệu Nam Thiên hoài nghi, xem hiện trường đúng ra chỉ là một nhóm nhỏ ba bốn người đánh nhau, nếu có người khuyên can thì sẽ không xảy ra việc hại người như vậy.
“Đội trưởng Mã đã hai ba ngày không đến làm việc, phần lớn người trong Đội an ninh cũng đã xin nghỉ phép, những người còn lại cũng không quan tâm chút nào!”
Lúc này Triệu Nam Thiên mới nhận ra tính nghiêm trọng của sự việc, Mã Cương vậy mà lại mặc kệ?
Chuyện nghiêm trọng như vậy mà lúc gọi điện thoại Vương Như Nguyệt lại không nói anh biết.
Anh không dám chậm trễ nữa, để Tiểu Ngũ và Từ Minh xử lý việc còn lại, hỏi rõ bệnh viện nào rồi vội vàng chạy tới.
…
Tại khoa ngoại thần kinh của bệnh viện Đông Châu, một bệnh nhân vừa được chuyển từ phòng cấp cứu xuống, chưa kịp đẩy vào phòng mổ thì xảy ra tranh cãi ở cửa.
Có cảnh sát ngăn cản nhưng người nhà quá khích, cản cũng không cản được.
Vương Như Nguyệt nói: “Các người bỏ tôi ra trước được không? Tôi sẽ không bỏ đi.”
Tình thế vừa rồi cấp bách, một đám nhân viên bảo vệ tại hiện trường ngây ngốc không ai dám bước tới giúp đỡ.
Đám người gây ra tai nạn bỏ chạy rồi, cô ta chưa kịp thoát thân đã bị đám người nhà nạn nhân lôi lên xe.
Sau khi đến bệnh viện, vừa phải tặng quà bồi thường vừa phải xin lỗi, riêng tiền viện phí đã đóng mấy chục triệu, nhưng người nhà vẫn không bỏ qua cho cô ta.
Một người phụ nữ mắng: “Không được, không được để cô ta đi. Nếu cô ta bỏ đi thì ai sẽ trả tiền thuốc men?”
“Đừng lo, tôi sẽ không rời đi mà.”
Giọng Vương Như Nguyệt có chút khàn khàn, không biết sao lại bị người khác nắm chặt hai tay, làm cách nào cũng không hất ra được.
Một số người đàn ông đã lợi dụng cô ta trong lúc hỗn loạn, còn một số người phụ nữ cũng nhân lúc ấy mà giật tóc cô ta.
Cô ta cảm thấy mình giống như một con thuyền nhỏ trong cơn phong ba bão táp, ngoại trừ trôi theo dòng chảy, cô ta chỉ có thể để gió và sóng tùy ý đánh vào!