Sau nửa giờ, anh xe nhẹ quen đường chạy vào khu nội trú.Tô Mục Tuyết phải chạy vài bước mới miễn cưỡng đuổi kịp.
Không đợi tới gần, cô đã nhìn thấy một người đàn ông đi lên trước, “Nam Thiên, sao em lại tới đây?”
“Mẹ thế nào rồi?”
Mặt mũi Triệu Nam Thiên tràn đầy lo lắng.
Không đợi anh đi tới phòng bệnh đã có một người phụ nữ cản lại.
Người này mở miệng hỏi, “Mẹ không sao, nếu chị không nói như vậy sợ rằng cậu còn núp ở nơi nào không biết? Nam Thiên, quần áo ngăn nắp như vậy còn than nghèo với chị dâu cái gì?”
Triệu Nam Thiên cũng lười tranh luận với người này.
biết được mẹ không sao, trong lòng khối đá lớn kia cuối cùng là rơi xuống.
Người phụ nữ cũng không cho anh có cơ hội thở dốc, “Nếu cậu đã đến rồi, chúng ta nói một chút về chuyện tiền giải phẫu đi!”
Mặt mũi Triệu Nam Thiên tràn đầy kinh ngạc nhìn anh Hướng.
Người phụ nữ cản ánh mắt của Triệu Nam Thiên, nói, “Cậu chớ nhìn anh ấy, tuy tiền lương hưu và tiền dưỡng lão của mẹ vẫn do anh chị giữ, nhưng cậu là đứa con thứ hai của bà ấy, cũng không thể ngay cả một xu cũng không lấy?”
Không đợi Triệu Nam Thiên tiếp lời, chị ấy lại mở miệng, “Chị dâu biết cậu mới vừa xuất ngũ, hiện tại không có tiền gì, nhưng chị nghe nói bệnh viện có kế hoạch hồi phục gì đó, chỉ cần có thể trúng tuyển, bọn họ sẽ chi trả hết tiền giải phẫu!”
Triệu Nam Thiên giải thích, “Chúng ta không hợp với điều kiện.”
Người phụ nữ xua tay, “Đó chỉ là dọa người.
Chị nghe anh cậu nói bác sĩ phụ trách cho mẹ cậu là bạn gái cũ của cậu, chỉ cần cô ấy có thể gật đầu, đây không phải chỉ là chuyện một câu nói sao?”
Lúc Tô Mục Tuyết đi tới nơi vừa lúc nghe thấy những lời này truyền vào tai.
Bạn gái cũ?
Bản năng phụ nữ khiến đáy lòng cô căng thẳng!
Trên hành lang bệnh viện người đến người đi, ngay cả Triệu Nam Thiên cũng không phát hiện lúc này Tô Mục Tuyết đang theo phía sau.
Anh đang định nói chút gì đó với chị dâu, chợt ánh mắt hơi dừng một chút.
Tô Mục Tuyết đứng cách đó không xa, thuận theo Triệu Nam Thiên đưa mắt nhìn tới cuối hành lang, chỉ thấy một bóng người xinh đẹp chân thành đi tới.
Người phụ nữ mặc một chiếc áo blu trắng, trong tay cầm kẹp hồ sơ.
Bởi vì đeo kính nên cô không thấy rõ dung mạo người này thế nào.
Chẳng qua chỉ riêng vóc người, ngay cả Tô Mục Tuyết cũng không thể không thừa nhận cô gái này thật không tồi, thuộc về loại có thể khiến tuyệt đại đa số phụ nữ phải hâm mộ.
Cho dù cách áo blouse trắng vẫn không khó nhìn ra thân hình của cô gái này có lồi có lõm.
Khi đi bộ thân thể cô gái hơi nghiêng về phía trước, còn chưa tới gần đã khiến người ta có cảm giác áp bách mãnh liệt.
Chờ khi cách rất gần, cuối cùng Tô Mục Tuyết cũng thấy rõ tướng mạo của người con gái này.
Mày liễu mi cong, nhất là đôi môi mỏng đỏ thắm kia phối hợp với áo blu trắng và kính đen, đối với đàn ông bình thường, đây tuyệt đối là loại người đẹp chân dài.
Chẳng qua Tô Mục Tuyết có tự tin tuyệt đối, cho dù trên phương diện vóc người cô thua người này vài phần, nhưng dựa vào dung mạo và khí chất cô có lòng tin vừa đối mặt đã có thể triệt để nghiền ép đối phương!
Nghĩ đến đây, Tô Mục Tuyết bỗng cảm thấy hoang đường và buồn cười.
Cô và người phụ nữ này cũng không phải tình địch của nhau, vì sao tự dưng lại so sánh những thứ này làm gì?
Nhưng khi nhìn thấy Triệu Nam Thiên thất thần, trong nội tâm cô bỗng hiện lên cảm giác phiền muộn mà chính cô cũng không tài nào hiểu được.
Ngay sau đó, cô hướng tầm mắt về phía thẻ công tác trên ngực đối phương, bác sĩ chủ nhiệm khoa giải phẫu thần kinh, Thư Trúc.
Hiển nhiên lúc này Thư Trúc cũng đã phát hiện Triệu Nam Thiên.
Bước chân cô ta nhanh chóng chậm lại, sau đó chậm rãi dừng lại.
Hai người ai cũng không mở miệng trước, bầu không khí nặng nề, trong lúc nhất thời tình cảnh trở nên có chút lúng túng.
Chị dâu tâm sáng mắt nhanh, vội vàng bắt chuyện, “Bác sĩ Thư, bác sĩ lại tới kiểm tra phòng sao?”
Thư Trúc ngơ ngác một chút nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần, “Ừm, bệnh nhân thế nào rồi? Ăn uống và tâm trạng đều ổn chứ?”
Sau đó cô ta lại hỏi thăm một chút về bệnh tình, lúc này mới nhìn về phía Triệu Nam Thiên, có chút không xác định hỏi: “Anh tới tìm em?”
Lần này đến phiên chị dâu cảm thấy ngoài ý muốn, “Nam Thiên không nói với bác sĩ sao?”
Thư Trúc vén mái tóc ra sau tai, kinh ngạc nói: “Nói cái gì?”
Cô ta chỉ chỉ bên trong, “Tôi là chị dâu của Triệu Nam Thiên, người nằm trên giường bệnh số 82 là mẹ chồng tôi.”