Chương 677
Thỉnh thoảng cãi nhau dăm ba câu với Triệu Nam Thiên thì không sao, nhưng nếu cùng nhà họ Triệu nháo thành một trận thì còn ra thể thống gì cơ chứ?
Nghĩ đến đây, cô chợt hối hận vì lẽ ra cô không nên hấp tấp đồng ý đến nhà Triệu Nam Thiên.
Về mọi mặt, có quá nhiều thứ phải xem xét và quá nhiều thứ phải đắn đo, cô vẫn chưa có cảm giác sẵn sàng.
Triệu Nam Thiên trấn an cô.
“Đừng lo lắng, anh đã nói với bọn họ công việc em luôn bận rộn nên đôi khi có hay cáu gắt, sẽ không ai trách mắng em đâu.”
Tô Mục Tuyết nghe thế thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng nỗi lo lắng trong lòng vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan.
Về đến nhà, Tô Mục Tuyết lên lầu thu dọn đồ đạc, còn Triệu Nam Thiên thì bắt tay vào chuẩn bị bữa tối.
Anh lớn tiếng nói vọng lên trên lầu.
“Bữa tối xong rồi!”
Tô Mục Tuyết lúc này đã thay bộ quần áo ở nhà thoải mái, xỏ chân vào dép lê bước xuống.
“Em sắp chết đói rồi, mọi thứ cuối cùng cũng thu xếp xong, ngày mai em phải sắp xếp tìm một công ty chuyển nhà mới được.”
Triệu Nam Thiên đưa bát cơm cho cô.
“Làm vậy chi cho tốn kém? Để ngày mai anh đi mượn xe thử coi.”
“Anh có thể mượn xe?”
“Hẳn là có thể.”
Triệu Nam Thiên cũng không thể nói chính xác là được hay không, Vương Như Nguyệt trước đây là người thầu khoán, hẳn là có rất nhiều tài nguyên, chỉ là một chiếc xe, hi vọng đây cũng không phải là điều khó khăn với cô ta.
“Em có muốn anh xin nghỉ phép giúp em không? Việc chuyển nhà e là cũng mất khá nhiều thời gian đấy.”
“Không cần đâu, để em gọi bọn người Từ Minh tới giúp một tay.”
Tô Mục Tuyết cảm thấy kỳ quái.
“Mà này, sao mấy ngày nay anh lại nhàn rỗi như vậy, anh không phải đi làm sao?”
Triệu Nam Thiên giải thích một cách mơ hồ, anh chưa nói với Tô Mục Tuyết về chuyện anh bị cắt chức.
Qủa thật không thể không lo lắng. Nếu Tô Mục Tuyết biết rằng anh bị công ty Vật Nghiệp gây khó dễ, hơn nữa còn phải chuyển ra khỏi Giang Uyển, cô tám chín phần sẽ không để cho anh ở lại.
Tô Mục Tuyết vẫn đang lo lắng.
“Vậy công việc anh tính như thế nào? Nếu thật sự chuyển về nhà cũ, anh đi làm bằng cách nào cơ chứ? Bằng không, em nhờ một người bạn ở Giang Bắc tìm giúp anh một công việc phù hợp? Chưa kể đến tiền lương, việc đi lại cũng có thể thuận tiện hơn một chút.”
“Không cần đâu, công việc hiện tại của anh rất thoải mái, hiện tại anh không muốn thay đổi.”
Thấy anh cứ khăng khăng như thế, Tô Mục Tuyết cũng không nói gì nữa.
Từ tận đáy lòng, cô đặc biệt muốn giúp Triệu Nam Thiên đổi sang một công việc phù hợp.
Không phải bảo vệ là một công việc xấu hổ, mà là vì năng lực của anh rõ ràng có khả năng làm một công việc xuất sắc hơn, tại sao suốt ngày lại phải chôn chân vào công việc tẻ nhạt đó chứ!
Nếu nói trước kia cô sống ở Giang Uyển, Triệu Nam Thiên ở lại đó làm việc để báo đáp ân tình.