Tiểu Ngọc nói xong thì ném ly rượu đi.
Người pha chế không đón lấy, ly rượu “lạch cạch” rơi xuống đất, th hút không ít ánh mắt xung quanh.
“Con mẹ nó, có giỏi thì cô đứng đó đừng nhúc nhích!”
Người pha chế hoàn toàn bị khiêu khích, nhấc chân muốn đuổi theo, kết quả bị người đồng nghiệp bên cạnh ngăn lại.
Đồng nghiệp khuyên can: “Được rồi.
Cô gái này là cây hái ra tiền của ông chủ.
Nếu anh thật sự cào rách mặt họ, tôi dám bảo đảm, người chịu thiệt vẫn là anh thôi!”
Người pha chế cắn răng nói: “Mẹ nó, đồ hèn, không phải chỉ nói đùa với cô ta thôi sao? Nếu thật sự chê tôi nói khó nghe thì đừng làm ngành này nữa!”
Đồng nghiệp lại thở dài: “Nhỏ tiếng chút, anh không thấy mối quan hệ giữa cô ta và Triệu Nam Thiên không tệ à.
Phó đội trưởng mới của chúng ta cũng không đơn giản, anh có giỏi hơn nữa, còn so với đao ca thì sao?”
Người pha chế bán tin bán nghi hỏi: “Ôi trời, tôi làm sao mà không tin chứ.
Triệu Nam Thiên thật sự có bản lĩnh vậy ư? Cùng lắm chỉ là bóc phét thôi.
Chuyện xảy ra trong phòng VIP tối qua, nội bộ Huy Hoàng đều lưu truyền rất nhiều phiên bản.
Có một phiên bản gần với sự thật nhất, còn có một phiên bản, là Mã Hùng Dũng sợ Triệu Nam Thiên thu phục lòng người, thả bom mù ra.
Đồng nghiệp nghĩ lại còn rùng mình và nói: “Chuyện khác thì không biết, nhưng lúc đao ca đi ra khỏi phòng VIP tối qua thì tôi nhìn thấy, mặt mày đẫm máy! Đắc tội Đao ca, còn có thể không sau ư, anh thật sự cho rằng Triệu Nam Thiên là người bình thường sao?”
“Nếu anh thật sự không sợ anh ta, cứ việc thử xem.” Anh ta nói tới đây thôi, cũng không khuyên anh ta nữa.
Người pha chế suy nghĩ, cơn giận lúc nãy bỗng dưng tan theo mây khói.
Trước cửa Huy Hoàng.
Mấy cô gái thấy Tiểu Ngọc đứng đó cười ngây ngô, họ đi lên vỗ cô ấy: “Tiểu Ngọc, cô làm gì vậy? Không có gì sao lại đứng ngây ra đây?”
Tiểu Ngọc cũng không giấu được chuyện, vậy là liền kể hết mọi chuyện vừa xảy ra.
Mấy cô gái tức giận bất bình: “Tên nhóc Chử Kim Khải đúng là thất đức.
Lúc trước tôi còn coi anh ta là người tốt nữa chứ!”
“Đúng vậy, sau lưng lại bàn tán chị em chúng ta, anh ta đúng là không ra gì!”
“Tiểu Ngọc, cô làm rất tốt.
Hôm nào tôi cũng phải tìm cơ hội để chỉnh anh ta!”
Đám đông người này một câu, người kia một câu, nhanh chóng quay lại đề tài nói về Triệu Nam Thiên.
“Nhìn không ra, anh Thiên đúng là trọng nghĩa.”
“Đúng vậy, ngay cả tôi cũng muốn làm fan của anh ấy.”
Tiểu Ngọc không quá vui mừng mà rêu rao: “Nè nè nè, mấy cô làm vậy là sao đây? Lúc nãy còn nói tôi, bây giờ thì tốt rồi, ai nấy cũng thèm nhỏ giãi cả ra kìa!”
Có người bất mãn nói: “Vậy thì sao chứ? Anh Thiên đâu phải là của một mình cô!”
Tiểu Ngọc nhắc nhở: “Tôi nói cho mấy cô biết, đừng nhớ nhung làm gì, anh Thiên người ta đã có gia đình rồi!”
“Thật hay giả vậy? Anh ấy còn trẻ thế mà đã có gia đình rồi ư?”
“Tôi thấy chắc là giả, chắc chắn là Tiểu Ngọc sợ chúng ta giành với cô ấy nên cố tình nói như vậy …”
Một nhóm con gái ồn ào, nhanh chóng khiến trước cửa Huy Hoàng trở thành phong cảnh tuyệt đẹp.