Chương 1035
Tô Mục Tuyết bướng bỉnh nói: “Tôi vui vẻ, tôi hạnh phúc vày không được sao? Tôi rất vất vả xung quanh mới có được vài người bạn như vậy, tôi không muốn trông mình khác biệt.”
Dì Đào thở dài: “Mẹ chỉ hỏi con một câu thôi. Con sẽ không cùng mẹ quay trở về sao?”
Tô Mục Tuyết cố chấp không nói lời nào.
Dì Đào vốn dĩ muốn nói gì đó nhưng sau khi nhìn thấy khuôn mặt của cô, cuối cùng dì ấy cũng kìm lại.
Một lúc sau, dì ấy thở dài: “Cậu đi với tôi qua đây!”
Triệu Nam Thiên giao Tô Mục Tuyết cho Lý Khả Hân, nhanh chóng đi theo phía sau.
Đến cuối hành lang, dì Đào dừng lại: “Mục Tuyết bây giờ tình trạng không tốt lắm, tôi không muốn gây sự với con bé nhưng tôi vẫn phải nói với cậu một câu!”
Triệu Nam Thiên cướp lời nói trước: “Dì đừng lo lắng, lần sau sẽ không còn xảy ra chuyện như thế này nữa, nếu không cháu cũng chẳng còn mặt mũi nào đến gặp dì, không cần dì phải nói, cháu sẽ đưa cô ấy về!”
Cơn giận của dì Đào giảm dần: “Đây là chính cậu nói đấy!”
Triệu Nam Thiên hứa: “Là cháu nói!”
Dì Đào nhìn chăm chằm anh một lúc, dân dân cũng thấy có thiện cảm với anh hơn: “Được rồi, tính cách của cậu cũng có phần khí phách đấy!”
Vừa nói dì ấy vừa lấy trong túi ra một tờ chi phiếu, xoay người đưa cho anh: “Dùng số tiền này mua cho Mục Tuyết một ít đồ ăn dinh dưỡng, bồi bổ cơ thể.
Triệu Nam Thiên không nhận mà chỉ liếc mắt nhìn, tròn trĩnh một trăm năm mươi triệu.
Anh cam đoan nói: “Dì Đào, cháu có thể đủ tiền để chăm sóc Mục Tuyết. Dì đừng lo lắng, cháu sẽ không để cô ấy thiếu đi một phần đồ bổ nào!”
Dì Đào cau mày: “Tại sao tôi phải tin tưởng cậu? Tôi nghe nói Giang Uyển.
Biện đang muốn sa thải caaju, không có lương, cậu làm sao có thể nói chuyện tự tin như vậy?”
Triệu Nam Thiên kiên định nói: “Cháu đương nhiên có cách của mình.
Tóm lại, dù có tốn kém bao nhiêu, cháu cũng sẽ không để cô ấy phải chịu thiệt thòi, nếu không thật có lồi vì đã phụ sự tin tưởng của dì!”
Dì Đào im lặng hồi lâu: “Chuyện này là do cậu nói, nếu để cho tôi biết Mục Tuyết ở trong nhà cậu phải chịu dù chỉ một chút thiệt thòi, nếu không cho dù có bị con bé hận cả đời, tôi cũng sẽ đưa con bé về!”
Vừa nói dì ấy xoay người rời đi. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
… Khi Triệu Nam Thiên quay trở lại, nước da của Tô Mục Tuyết trông đã tốt hơn rất nhiều.
Cô cười nói: “Được rồi, mấy người cũng đừng đứng xung quanh tôi nữa, thật sự không sao cải”
Vừa nói cô vừa áy náy kéo tay Lý Khả Hân: “Khả Hân, thực xin lỗi, thái độ người nhà chị không được tốt, khiến em oan ức rồi.”
Lý Khả Hân mím môi: “Em không sao cả, chỉ là anh Nam Thiên…”
Vu Chiến bên cạnh ho khan một tiếng, không để cô ta nói tiếp.
Tô Mục Tuyết mỉm cười: “Anh Vu, phiền anh hãy giúp tôi đưa Khả Hân về nhà, đã muộn như vậy rồi, lại để mọi người phải lo lắng sợ hãi như vậy, tôi thật sự rất áy náy!”
Vu Chiến lúc đầu có chút không vui, nhất là với khí thế lúc nãy của dì Đào vừa rồi khiến anh ta có chút bất mãn với Tô Mục Tuyết.
Nhưng lúc này, anh ta cũng không thể nói được gì.
Dì Đào là Dì Đào, Tô Mục Tuyết là Tô Mục Tuyết, không thể quơ đũa cả nắm được.