VỢ TỔNG TÀI, EM NGOAN CHO ANH!



Trang trí vẫn hoa lệ như cũ, Tiểu Ngũ hiển nhiên là lần đầu tiên tới loại địa phương này, khẩn trương đến nổi chân tay luống cuống, đến cả mắt cũng không biết nên nhìn về phía chỗ nào.

Từ Minh trong lòng thấp thỏm, trên mặt lại giả vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra, Tiểu Ngũ nhìn thấy mà ngưỡng mộ một hồi, không hổ là anh ba, kiến thức rộng rãi!
“Tiểu Ngũ à, cậu phải nắm chặt thời gian thích ứng, về sau chúng ta đi theo Anh Thiên, cơ hội được ăn no uống say còn rất nhiều, cũng không thể cho Anh Thiên mất mặt!” Cậu ta còn mở miệng căn dặn.

Tiểu Ngũ vội vàng gật đầu đồng ý, ánh mắt lại như bị ghim vào cơ thể của một cô gái vừa mới bước qua.

Ngay sau đó, trên mặt của cậu hiện lên một mảnh ửng hồng, sau đó bị che khuất bởi màu trắng nhợt nhạt.

Từ Minh nhanh nửa bước, không có phát hiện điểm bất thường của tiểu Ngũ, đợi đến khi cả nhóm người đều bước vào phòng riêng, cậu ta đã khôi phục bình thường.

Vương Như Nguyệt lôi kéo Triệu Nam Thiên ngồi ở chỗ chủ vị trong phòng, không coi ai ra gì dính đến bên cạnh anh.

Từ Minh cùng tiểu Ngũ cũng nhanh trí, tụ cùng một chỗ, ngồi ở trên ghế sa lon bên cạnh.


Quản lý hỏi một câu: “Tổng giám đốc Vương, bây giờ lên rượu luôn có được không?”
“Lên đi.


Nói xong, cô ta lại gọi lại quản lý: “Đúng rồi, kêu mấy cô gái bên ngoài vào đây, hôm nay tôi cần chiêu đãi bạn.


Triệu Nam Thiên đau đầu, đang nghĩ ngợi làm như thế nào từ chối thì một đám các cô gái đã nối đuôi nhau mà vào.

Vương Như Nguyệt nói: “Từ Minh, tiểu Ngũ, hai người các cậu tự chọn đi, về sau cũng đừng nói chị đây bạc đãi các cậu.


Từ Minh xoa xoa tay: “Làm gì có, chị Như Nguyệt nghĩa khí nhất!”
Trên mặt cậu ta rất bình tĩnh, kỳ thật trong lòng đã hoảng thành một đoàn, ra vẻ thành thạo kêu một cô gái tới.


Thấy tiểu Ngũ không có động tĩnh, lại giúp cậu cũng gọi một người.

Tiểu Ngũ từ chối: “Anh ba, thôi đi, em….

em…”
Sắc mặt cậu ta đỏ bừng, không biết nên giải thích thế nào.

Từ Minh thấp giọng nói: “Nghĩ đến cái gì vậy? Mấy cô gái ở đây đều là trong sạch, chính là bồi chúng ta uống rượu ca hát, không có những chuyện rối loạn kia đâu!”
Tiểu Ngũ mở to hai mắt nhìn, hơn nửa ngày mới tiêu hóa hết những tin tức này.

Từ lúc hai cô nàng ngồi xuống, ghé sô pha lúc đầu rộng rãi lập tức liền trở nên chật chội.

Vương Như Nguyệt xê dịch thân thể, cái cằm cơ hồ đặt ở trên bờ vai Triệu Nam Thiên: “Làm sao, cậu không muốn chọn một người thuận mắt hay sao?”
Triệu Nam Thiên nghe thấy lời này, chỉ cảm thấy lấy phía sau lưng đều toát ra một tầng mồ hôi lạnh, mẹ nó, trong lời này sao lại nghe như có sát khí vậy?
Anh không chút nghĩ ngợi liền cho chối: “Thôi đi, tôi chỉ là tới ngồi một chút, một hồi còn phải về nhà, để bọn họ chơi là được.


Từ Minh ở một bên hát đệm: “Chị Như Nguyệt, chị cũng đừng nói giỡn, Anh Thiên có chị rồi, đâu còn để ý người khác?”
Tiếng cười của Vương Như Nguyệt vang lên như chuông bạc: “Ranh con, chỉ có cậu là biết nói chuyện!”


Bình luận

Truyện đang đọc