VỢ TỔNG TÀI, EM NGOAN CHO ANH!



Khoảnh khắc bàn tay tiếp xúc, vẻ mặt Đao Ca đầy thỏa mãn, bàn tay của Vương Như Nguyệt có chút đầy đặn, nắm trong tay rất dễ chịu.

Cảm giác ấm áp khiến tim anh ta đập nhanh hơn mấy phần, loại phụ nữ cực phẩm như vậy đã bao lâu không gặp được rồi?
Triệu Nam Thiên lập tức tiến lên nửa bước, đứng ở sau lưng Vương Như Nguyệt.

Có áp lực của anh bức bách, Đao Ca cũng không có hành động vượt quá giới hạn, lưu luyến thu tay về rồi tiếp tục nói: “Người anh em này là người của Tổng giám đốc Vương đó à?”
Vốn dĩ Vương Như Nguyệt còn muốn tiếp xúc với Mã Hùng Dũng một thời gian nữa, nhưng thấy diễn xuất của anh ta hôm nay thì biết ngay đây là một con sói có dã tâm không thể thuần hóa được.

Ngay sau đó cũng không khách khí nữa, đề cử Triệu Nam Thiên: “Cậu ấy là đàn em của em, ở dưới trướng của em giúp em làm chút việc.


Đao Ca tán thưởng nói: “Thảo nào, tuổi trẻ tài cao, không tồi!”
Mã Hùng Dũng nghe thấy lời này thì trong lòng chợt nhảy, vội vàng tiến lên nói: “Đao Ca, em…”
Đao Ca ngắt lời nói: “Hùng Dũng, bản lĩnh của Tiểu Thiên không tệ, cách ăn nói và làm việc cũng không có khuyết điểm gì, cậu cũng phải để người trẻ tuổi có cơ hội được ra mặt chứ!”

Nghe thấy lời này, khỏi phải nói Mã Hùng Dũng có bao nhiêu phiền muộn, anh ta đã nhìn ra Đao Ca có tâm tư với Vương Như Nguyệt, đây là cố ý lấy lòng cô ta!
Đúng là anh ta thích Vương Như Nguyệt, nhưng mà cũng không dám tranh đoạt phụ nữ với Đao Ca.

Xem ra sau này ở Huy Hoàng phải chia một bát canh cho tên họ Triệu này rồi.

Tuy rằng trong lòng không phục nhưng cũng không còn cách nào.

Có Vương Như Nguyệt vừa ý, lại lấy lòng được Đao Ca, tên họ Triệu này chiếm hết thiên thời địa lợi, tiếp tục đấu cùng cậu ta chẳng khác nào tự bê đá đập chân mình.

Chỉ cần tên họ Triệu này không ngốc thì e là bát cơm ở Huy Hoàng của cậu ta không đổ được.

“Đao Ca nói đúng lắm, vừa rồi cũng chỉ đùa một chút với em trai Triệu thôi, thử xem năng lực nghiệp của cậu ấy, vậy chuyện này cứ giao cho em trai Triệu xử lý đi.



Ngoài miệng thì Mã Hùng Dũng nói hay lắm, nhưng thật ra lại đang cắn nát răng nuốt vào trong bụng.

Triệu Nam Thiên nói tiếp: “Anh Mã cứ yên tâm, chuyện hôm nay nhất định tôi sẽ xử lý theo lẽ công bằng!”
Mã Hùng Dũng cười lạnh, xử lý theo lẽ công bằng cái quần què, chẳng phải là muốn mượn chuyện này để ôm đùi Đao Ca? Muốn lấy lòng Đao Ca hay sao?
Tên họ Triệu khốn kiếp nhà cậu, tấm lòng thành khiến ông buồn nôn muốn chết mà cũng phải nói hay ho như vậy?
Triệu Nam Thiên cũng không đếm xỉa tới ý nghĩ của người khác, quay đầu nói: “Thả người ra!”
Hai đàn em của Mã Hùng Dũng do dự một lát rồi mới từ từ buông lỏng Tiểu Ngũ ra.

Triệu Nam Thiên tiến lên hỏi một câu: “Thế nào, không sao chứ?”
Tiểu Ngũ lắc đầu, vành mắt cũng đỏ ửng.

Tất cả những gì vừa rồi Triệu Nam Thiên làm anh ta đều thấy được, nếu không phải vì anh ta thì có lẽ Triệu Nam Thiên cũng sẽ không xảy ra tranh chấp với Mã Hùng Dũng.

Triệu Nam Thiên lại hỏi: “Nói đi, có chuyện gì vậy?”
Mã Hùng Dũng ở bên kia hết sức chăm chú lắng nghe, khi thấy Triệu Nam Thiên thả người ra trước thì anh ta đã cảm thấy có gì đó sai sai, bây giờ nghe anh hỏi như vậy bèn cảm thấy càng thêm nghi hoặc.

Còn có gì để hỏi chứ?


Bình luận

Truyện đang đọc