Chương 998
Mười giờ tối bình thường người ra người vào buôn bán rất sôi động thế mà hôm nay cũng chỉ lác đác được mấy người khách, có lẽ là bị ảnh hưởng sau chuyện vừa rồi.
Nhìn thấy Lý Khả Hân trở về, anh Lý có vẻ khó chịu nhưng cũng không nói gì.
Chị dâu Lý vội vàng bước tới: “ Khả Hân, cô đã về rồi sao? Người… người nhà họ Triệu có nói gì không?”
Lý Khả Hân hít sâu một hơi: “Chị Mục Tuyết đã đưa cho em bản thỏa thuận đó!”
Hai mắt anh Lý sáng lên: “Thật sự vậy hả? Nó đang ở chỗ nào?”
Lý Khả Hân không có ý tứ muốn lấy ra đưa cho hai người bọn họ, chỉ hàm hồ nói: ‘Không ở chỗ của em.”
Chị dâu Lý nghe ra có gì đó không ổn: “Khả Hân, ý của cô là gì?”
Lý Khả Hân giải thích nói: ‘Không có ý tứ gì cả. Chị dâu, hai người cũng phải nhanh chóng dọn đi thôi.”
Chị dâu Lý sắc mặt có chút xấu hỏi: “Cô Tô nói như vậy sao?”
Lý Khả Hân cau mày: “Em nói không có ý gì. Chị dâu, nếu em là chị em nhất định một ngày cũng không ở được, ngày mai sẽ lập tức chuyển đi ngay!”
Anh Lý đứng lên: ‘Lý Khả Hân, em quá đáng rồi đó, làm sao có thể nói chuyện như vậy với chị dâu mình chứ?”
Chị dâu Lý vội vàng thuyết phục: “Anh nhìn anh đi, tôi đang nói chuyện với Khả Hân, anh nói vô làm gì cho chuyện hỗn loạn thêm?”
Sau đó, chị ta nhìn Lý Khả Hân: “Khả Hân, cô đối với nhà họ Triệu có quan hệ tốt, người làm chị dâu như tôi làm sai chuyện. Cô xem… có thể giúp tôi nói chuyện với gia đình họ được không?
Tiên thuê nhà tăng lên cũng được miễn là không phải chuyển đi nơi khác?”
Lý Khả Hân cắn môi: ‘Không chuyển? Nếu như chị thật sự không muốn chuyển, vừa rồi sao lại đi gây chuyện? Chị dâu cả, chị có biết lúc tôi đây đến hàng xóm láng giềng đang bàn tán như thế nào không?”
Chị dâu Lý cười ngượng ngùng: “Việc mình mình làm, quan tâm bọn họ làm gì?”
Lý Khả Hân bướng bỉnh nói: ‘Hôm nay tôi cũng nói trước với chị một tiếng.
Nếu như trong vòng một tháng chị không dọn ra ngoài, tôi sẽ trả lại bản thỏa thuận này cho chị Mục Tuyết, đến lúc đó việc của anh chị em sẽ không bao giờ quan tâm nữa!”
Anh Lý không khỏi tức giận: “Con bé chết tiệt này, mày có biết mày mang họ gì không?”
Lý Khả Hân tiến lên một bước: ‘Làm sao vậy, anh còn muốn đánh em nữa à?”
Anh Lý biết mình sai, bàn tay của anh ta dừng lại ở trên không.
Lý Khả Hân lúc này mới nói tiếp: “Đúng vậy, cánh của em đã cứng cáp rồi. Tháng này sau khi học xong, em sẽ tự mình ra ngoài tìm việc làm, sẽ không còn là gánh nặng liên lụy đến hai người nữa!”
Sau đó, cô lại nhìn Chị dâu Lý: “Chị dâu cả, sáu tháng qua em làm việc ở đây cũng đã để dành được rất nhiều tiền lương ở chỗ chị, em chưa bao nhận đồng nào, bây giờ em cũng không định đòi lại số tiền này nữa!
Chị dâu Lý hơi sững sờ: ‘Khả Hân, cô… cô nói cái gì?”
Chị ta luôn giữ lại tiền lương của Lý Khả Hân, cô ta cũng chưa từng nhận một đồng.
Trừ tiên ăn ở, nửa năm cũng tiết kiệm được ít nhất mấy chục triệu, nói không cần là không cần luôn?
Lý Khả Hân thở dài nói: ‘Không nói lời vô nghĩa nữa, chuyện gì nên nói em cũng đã nói hết!”
Nói xong câu này vành mắt cô ta đỏ hoe: “Anh à, nhờ có anh kiên trì bất chấp sự phản đối của cha mẹ nhất định muốn đưa em rời xa quê hương. Em nhớ kỷ ân tình này của anh. Số tiền kia báo ân là không đủ, anh cứ coi như là chút tâm ý của eml”