VỢ TỔNG TÀI, EM NGOAN CHO ANH!



Triệu Nam Thiên biết công việc theo lời Tôn mập chắc chắn không phải là chuyện tốt lành gì.

Nhưng hiện tại cũng không còn cách nào khác.

Bây giờ anh cũng coi như có gia đình có vợ rồi, cũng không thể hở tí là đánh nhau.

Như vậy sẽ chỉ khiến Tô Mục Tuyết xem nhẹ anh mà thôi.
Với lại dùng võ chỉ có thể áp đảo người khác, dùng tài đức thì có thể phục người.

Triệu Nam Thiên không muốn trở thành Tôn mập thứ hai.

Một tên thủ lĩnh nho nhỏ trong văn phòng bảo vệ nho nhỏ, đương nhiên cũng không phải là mục tiêu cuối cùng của anh ta.


Anh vẫn giữ nguyên ước nguyện ban đầu khi mới vào nghệ, trước mắt chính là cơ hội dâng tận miệng! Nghĩ tới đây, Triệu Nam Thiên nhìn Từ Minh bằng ánh mắt đừng sốt ruột, sau đó gật đầu nói: “Đội trưởng Tôn cứ yên tâm, có công việc gì anh cứ giao phó đi.”
Tôn mập thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu căn dặn.

Triệu Nam Thiên không chờ nghe xong đã hiểu là chuyện gì xảy ra.

Khu Giang Uyển thuộc loại tòa nhà siêu cao, không tính cả quảng trường kinh doanh và nơi bán hàng thì đã có năm kỳ xây dựng biệt thự xa hoa.

Trước mặt chỉ có kỳ một kỳ đã có người ở.

Những nơi khác còn đang xoát khỏi tiếng hồn.
Nơi xảy chuyện là khu biệt thự kỳ ba.

Mỗi đêm đều sẽ mất đồ.

Khoa bảo vệ đã phái người đi điều tra mấy lần này không có bất cứ hiệu quả gì, do đó lãnh đạo cao tầng của công ty rất không hài lòng.
Lần này công việc chính của Triệu Nam Thiên là làm bảo vệ, đồng thời còn bắt được tên ăn cắp vật liệu xây dựng trong ngôi trường.
Tôn mập căn dặn xong thì giả vờ giả vịt hỏi: “Sao rồi Tiểu Triệu, có vấn đề gì không?”
Triệu Nam Thiên phỏng đoán e rằng công việc này không hề đơn giản như Tôn mập nói, nhưng vẫn nói: “Không có việc gì, nhưng công trường lớn như thế, hai chúng ta sao có thể làm được hết?”
“Đơn giản.” Tôn mập dứt lời, nhân tiên gọi tên mấy người.

Mặc dù gã ta là đội trưởng kỳ một, nhưng cũng có mấy tên thuộc hạ ngứa mắt, mượn cơ hội cảnh cáo Triệu Nam Thiên lần này, dứt khoát đẩy một nhóm đi luôn.
Tôn mập lại nói thêm: “Đúng rồi, chuyện này là do cấp trên căn dặn, thời hạn là một tuần, nếu không làm xong thì tôi cũng không có cách nào nói đỡ cho các cậu đâu.”
Triệu Nam Thiên biết ngay Tôn mập sẽ không dễ dàng bỏ qua cơ hội gây khó dễ cho mình mà.


Thì ra là đợi ở đây.

Anh cũng không vô nghĩa mà dứt khoát nói: “Đội trưởng Tôn yên tâm, nếu không hoàn thành, chúng tôi cởi quần áo rời đi là được.”
Mắt Tôn mập sáng lên, không ngờ Triệu Nam Thiên lại dễ dàng đi vào khuôn khổ như vậy, không khỏi vênh váo: “Tôi biết cậu Triệu sẽ không cho tôi khó xử mà.

Nếu cậu hoàn thành nhiệm vụ thì cả phòng bảo vệ sẽ ăn mừng cho các cậu.”
“Tiệc ăn mừng thì khỏi, lúc đó mỗi người phát thêm nửa tháng lương làm tiền lưởng là được.”
“Được!” Tôn mập không hề nghĩ ngợi đồng ý.

Muốn tiền thưởng? Làm gì có chuyện dễ thế! Công việc này có nội tình khác, cho dù thật sự làm xong thì Triệu Nam Thiên cũng không thể tiếp tục ở phòng bảo vệ nữa, lúc đó tiền thưởng cái gì đương nhiên không thể nhắc tới.
Nếu không hoàn thành thì càng đơn giản, lập tức diệt trừ cái gai trong mắt này đi, còn nhân tiện đá đít một đống chướng ngại vật.

Nhìn kiểu gì cũng cảm giác như một mũi tên trúng hai đích, chỉ lời chứ không lỗ!
Triệu Nam Thiên rời khỏi phòng bảo vệ trước.

Vừa rồi Tôn mập chia ba người tới đây, tính cả Từ Minh tổng cộng là bốn người, buổi sáng vẫn là cô đơn chiếc bóng, thoáng chốc đã có nhân viên của mình.


Mặc dù Triệu Nam Thiên không nói gì, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy hơi đắc ý.

Mặc dù thân phận của mình vẫn là bảo vệ quèn, nhưng ít ra cũng có chút địa vị rồi.
Kết quả là không chờ cảm giác thành tựu kia phóng to thêm một chút, lập tức có người dội cho một chậu nước lạnh.
Một tên nói đau đầu, muốn đi bệnh viện.

Một tên nói đau bụng, đi vệ sinh.

Tên thứ ba càng thẳng thắn, nói không vui nên muốn về ký túc xá nghỉ ngơi.
Triệu Nam Thiên cười khổ, trước kia anh chỉ trực ca đêm, không tiếp xúc với bọn ca ngày này.

Bây giờ gặp được, đúng là những kẻ ngang ngược khó thuần, chẳng trách Tôn mập vừa gây khó dễ cho mình còn không quên xử lý chúng một trận.


Bình luận

Truyện đang đọc