VỢ TỔNG TÀI, EM NGOAN CHO ANH!

Chương 1116

Thấy Đường Bảo Khiết bước vào, cô ấy theo bản năng dừng lại một chút, lễ phép chào hỏi.

Vừa định mở miệng tiếp tục, kết quả lại thấy đằng sau Đường Bảo Khiết còn có Triệu Nam Thiên, cô ta lại lập tức ngậm miệng lại.

Thấy cô ta tạm dừng, tất cả mọi người ở đây đều xoay tròn tâm mắt.

Triệu Nam Thiên không hề cảm thấy chột dạ, cũng không có chút luống cuống, anh nhanh chóng đối diện với mọi người.

Những người đang ngồi ở đây có người của Cửu Vinh, nhưng có thể bước vào căn phòng này ít nhất cũng lãnh đạo tâm trung rồi.

Hà Kỳ Bắc cũng có mặt trong đó, nếu không nhớ nhầm, hình như thăng nhóc này có ý với Đường Bảo Khiết.

Trong tối ngoài sáng, không ít người ngáng chân anh ta.

Còn những người còn lại đều mặc thường phục, từ dáng ngồi, anh rất nhanh đã đoán ra một vài thân phận của những người này.

Nếu không đoán nhầm, bởi vì tổ chức kia xuất hiện nên nhiệm vụ lần này đã thăng cấp.

Với quyền hạn trước mắt của Cửu Vinh, có lẽ đã không thể đơn độc xử lý chuyện này.

Triệu Nam Thiên cũng không muốn nghĩ nhiều, thấy mọi người nhìn về phía chính thì gật đầu, xem như lễ phép chào hỏi.

Sau đó cũng không quan tâm đến ánh mắt kinh ngạc của mọi người, tìm một vị trí rồi ngồi xuống.

Đường Bảo Khiết ra hiệu tiếp tục đi, nhưng cũng không định bước lên, mà tìm một chỗ bên cạnh Triệu Nam Thiên rồi ngồi xuống.

Trong phòng hội nghị đột nhiên an tĩnh lại. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Người phụ nữ cầm bút laser mở miệng đầu tiên: “Trưởng phòng Đường, anh ta là ai thế? Lúc trước tôi có xem qua danh sách tham dự hội nghị, nhưng lại không nhớ có người như vậy.”

Dù Đường Bảo Khiết không nói thì anh cũng đoán được.

Hội nghị lần này chắc chắn đề cập tới hành động bí mật nhằm vào tổ chức kia, không chỉ cần tính bảo mật mà nhân viên tham dự hội nghị cũng có cấp bậc không hề thấp.

Nếu không những người này cũng sẽ không có dáng vẻ như lâm vào đại địch thế kia.

Tuy có một chút cảm giác vinh dự, nhưng cũng không phải loại giáo điều ghét ác như kẻ thù.

Ở đây có người không chào đón chính mình, vậy đi là được mà.

Mấy chuyện bị bỏ lại phía sau này, nếu người ta không chào đón mình, vậy mà anh còn vội vàng xông lên trên, vậy không phải sẽ bị coi thường sao?

Nghĩ vậy, Triệu Nam Thiên chậm rãi đứng lên, không hề cảm thấy có chút mất mặt.

Anh cười với vẻ không sao cả: “Trưởng phòng Đường, vậy mấy người cứ nói chuyện đi, tôi ra ngoài hút điếu thuốc!”

Đường Bảo Khiết dùng sức đập bàn một cái: “Ngồi xuống, không được đi!”

Lần võ bàn này làm động tĩnh không nhỏ, không chỉ tham mưu Huống ngẩn cả người, ngay cả Triệu Nam Thiên cũng theo bản năng nhìn qua.

Tham mưu Huống nhướng mày, nói: “Trưởng phòng Đường, cô có ý gì?”

Đường Bảo Khiết cũng không hề định đứng dậy, dựa vào sau ghế nói: “Không có ý gì cả, tôi đứng ra bảo đảm cho anh tai”

Bình luận

Truyện đang đọc