VỢ TỔNG TÀI, EM NGOAN CHO ANH!



Triệu Nam Thiên thành thật mà nói: “Kiếm tiền nuôi gia đình.”
Sắc mặt Tô Mục Tuyết ửng đỏ, ngoài miệng còn giải thích: “Triệu Nam Thiên, đừng trách tôi không có nhắc nhở anh, chúng ta hiện nay còn có thỏa thuận đó.

Có thể đi cùng nhau hay dừng lại tôi không dám cam đoan với anh.

Nên mong anh cũng đừng hy vọng gì ở tôi, tôi sợ lúc đó anh sẽ bị tổn thương đau lòng đó!”
Sắc mặt Triệu Nam Thiên có chút khó coi, đạo lý mặc dù là như thế nhưng mỗi lần bị Tô Mục Tuyết nói ra giống như xát một nắm muối lên vết thương trên ngực của anh vậy.
Những lời này nếu như bình thường cũng không có vấn đề gì, tuy nhiên hôm nay Triệu Nam Thiên nghe giọng nói của cô không giống trước đó nữa.

Cô không muốn tính tới kết quả với anh mà chỉ đơn giản là phòng hờ thông thường.
“Cô có ý gì?”
Tô Mục Tuyết thấy có vẻ như anh đang hiểu lầm, gấp gáp vội vàng giải thích: “Tôi không có ý tứ gì khác, chính là muốn nói anh không cần phải tốt với tôi như vậy, tôi sợ đến lúc đó không cho anh được thứ anh muốn.”
Triệu Nam Thiên không nói, nỗi phiền muộn trong lòng cũng càng ngày càng nặng.

Tô Mục Tuyết nhận ra sắc mặt anh có chút không đúng, thận trọng hỏi một câu: “Anh làm sao vậy? Có phải tôi nói saii cái gì rồi không”
Triệu Nam Thiên càng thêm phiền muộn, trong quá khứ Tô Mục Tuyết rất ít quan tâm anh như vậy, hôm nay đột nhiên khác thường, làm cho anh ý thức được Tô Mục Tuyết cũng đang phải tự lừa dối mình.
Anh trầm mặc khoảng một khắc rồi chậm rãi mở miệng: “Tô Mục Tuyết, chúng ta quan hệ vợ chồng nhưng cô không muốn thừa nhận, tôi cũng cô.

Cô nói muốn duy trì quan hệ bạn trai bạn gái một đoạn thời gian, tôi cũng chiều theo cô.

Có lẽ cô nên hiểu tôi cũng không phải vì cuộc hôn nhân này mà mặt dày mày dạn lấn tới.

Nên mỗi lần cô không muốn cũng đừng lấy lý do này làm cái cớ!”
Tô Mục Tuyết rất ít thấy sự trầm ngâm của Triệu Nam Thiên, trong chốc lát cả người cô ngơ ngẩn.
Triệu Nam Thiên nhịn đã lâu, ngày hôm nay rốt cục nhịn không được, liền liên tiếp hỏi: “Tôi đặc biệt không hiểu cô coi tôi là cái gì chứ? Lúc cần thì gọi tới không cần thì đuổi đi.

Giờ còn nói tôi đừng tốt với cô như vậy.


Lòng tốt cũng bị từ chối, tâm tình cô lúc lạnh lúc nóng, có bao giờ cô cân nhắc qua suy nghĩ của tôi không?”
“Để mà nói đến chuyện tối hôm nay, tôi đầu có vô duyên vô cớ muốn đắc tội với loại người như Đao ca, còn không phải là vì cái nhà này, vì để cho mọi người không coi thường tôi nữa sao?”
“Dĩ nhiên tôi biết việc đó của tôi cũng không khiến nhà cô có cái nhìn khác về tôi.

Cũng sẽ không khiến người nhà cô đối với tôi tốt thêm một chút.

Có cơm mà ăn có nhà mà ở, không có người nào đáng bị mấy người khinh thường đâu!”
Triệu Nam Thiên ngừng lời, kỳ thực trong lòng anh còn nghẹn không ít nói nhưng có thể lúc này nói ra không thích hợp.
Tô Mục Tuyết tiêu hóa một hồi lâu, lúc này mới cắn môi nói: “Triệu Nam Thiên, anh hiểu lầm tôi rồi, cho tới bây giờ tôi chưa từng nghĩ mình ỷ vào thân phận cô chủ nhà họ Tô mà khinh thường anh.

Lần này tôi cũng đã suy nghĩ kỹ lưỡng chuyện của chúng ta, chỉ là… Anh đối xử với tôi tốt quá khiến tôi thấy có điểm không dễ thích ứng, xin anh cho tôi một chút thời gian được chứ?”
Triệu Nam Thiên cười khổ, nếu như Tô Mục Tuyết lúc này trở mặt hay buông lời răn dạy ngược lại sẽ làm cho tâm tình của anh dễ chịu hơn một chút.
Tô Mục Tuyết luôn luôn cao ngạo ưu việt đột nhiên tỏ ra yếu kém làm cho anh không khỏi hoảng hốt một hồi
Tuy nhiên cô đã nói đến nước này anh còn có thể nói cái gì?
Triệu Nam Thiên đứng dậy đi về phía phòng khách: “Tôi mệt rồi, cô cũng đi ngủ sớm một chút, ngủ ngon.”


Bình luận

Truyện đang đọc