Chương 676
Triệu Nam Thiên thừa dịp xe đang chờ dừng đèn đỏ liền hạ cửa kính xe xuống.
“Em yên tâm, nếu có chuyện phiền toái gì xảy ra, anh sẽ không để liên lụy em.”
Tô Mục Tuyết quay sang liếc nhìn anh ta.
“Sẽ có lần sau nữa hay sao? Anh đừng có tiếp tục càn rỡ với em! Về sau khi tan tầm, anh cũng không cần đến đón em nữa đâu.”
Triệu Nam Thiên tự giễu cười một tiếng,
“Tại sao? Sợ thân phận của anh bị bại lộ làm cho em xấu hổ sao?”
Tô Mục Tuyết cũng không giải thích.
“Anh muốn nghĩ thế nào thì tùy anh.”
Cuộc đối thoại đến đây liền kết thúc, cả hai người họ biết rằng nếu cứ tiếp tục như thế thì sớm muộn gì cũng xảy ra một trận cãi vã.
Triệu Nam Thiên bất lực mỉm cười đầy chua chát, từ khi hai người bọn họ xác lập quan hệ tới nay, dường như thời gian dành cho những cuộc cãi vã còn nhiều hơn những giây phút ngọt ngào.
Nói tóm lại, khi tiếp xúc càng lâu, nhận ra giá trị sống khác nhau, có thể làm cho hai người khi đối diện với vấn đề cũng nảy sinh những quan điểm trái ngược nhau.
Nó cũng giống như hai hòn đá góc cạnh, một khi đã quyết định ở cùng một chỗ thì phải cọ xát, va chạm vào nhau, trước sau gì cũng có một tảng đá bị mài phẳng trước.
Triệu Nam Thiên cảm thấy mình giống như tảng đá bị mài phẳng trước kia vậy.
Tô Mục Tuyết có chút khó chịu với bầu không khí này quay sang nhìn Triệu Nam Thiên.
“Anh cười cái gì vậy? Có gì vui lắm sao?”
Đèn xanh bật sáng, Triệu Nam Thiên nhấn nhẹ chân ga.
“Anh đặc biệt đến đón em sau khi tan sở cũng làm cho em không thoải mái sao? Nghe có quá tuyệt tình không cơ chứ?”
“Anh đang trách em à?”
“Không trách em, chỉ là trách tên Tô Hoa khốn nạn kia!”
“Tóm lại về sau cứ tránh đừng dây dưa với cậu ta là được. Em cũng không ưa gì cậu ta cho lắm!”
Triệu Nam Thiên không muốn tiếp tục chủ đề này.
“À, đúng rồi! Trong nhà anh đã thu dọn sạch sẽ, phòng ốc của em cũng đã được sắp xếp chu đáo, ngày mai em có thể dọn qua đó rồi.”
Vẻ mặt Tô Mục Tuyết có chút luống cuống.
“Nhanh như vậy sao? Dì có hỏi gì không?”
Triệu Nam Thiên cùng cô trao đổi một lúc, sau đó cũng không quên dặn dò vài điều.
“Anh đã giải thích với mọi người như thế, tóm lại em đừng có lỡ lời để bị lộ là được.”
Tô Mục Tuyết thở phào nhẹ nhõm.
“Cái gì!…Nam Thiên, em rất ít ở cùng người ngoài, nếu như có chuyện gì…”
Cô không biết phải giải thích như thế nào.
Tô Mục Tuyết cũng biết tính tình của mình có chút cường quá mức, đối với Triệu Nam Thiên đã có sự khác biệt vô cùng to lớn, càng không nói đến nhà họ Triệu.