VỢ TỔNG TÀI, EM NGOAN CHO ANH!



Quyết tâm gửi cho Triệu Nam Thiên một tin nhắn là một chuyện, nhưng nên mở miệng như thế nào lại là một chuyện khác.

Từ nhỏ đến lớn luôn có cá tính hiếu thắng khiến cô không dễ dàng chịu cúi đầu trước mặt đàn ông, cho dù là tha thứ cho Triệu Nam Thiên cũng không được.

Nên mở lời như thế nào đây?
Nghĩ một lát, cô gõ ra mấy chữ: “Thuốc dạ dày để ở đâu thế?”
Triệu Nam Thiên bên kia đã đưa tay lên không trung, đang chuẩn bị gõ cửa, kết quả vừa mới có dũng khí thì lại bị tiếng chuông điện thoại phá tan.

Anh lấy điện thoại di động trong túi ra, sắc mặt cũng thay đổi.

Tô Mục Tuyết có bệnh đau dạ dày, điều này anh đã biết từ lâu, cho nên khoảng thời gian này thường xuyên nấu canh cho cô bồi bổ dạ dày.

Chẳng lẽ đêm nay lại tái phát?
Nhớ tới dáng vẻ đổ đầy mồ hôi lạnh mỗi khi Tô Mục Tuyết lên cơn đau dạ dày, anh lại không màng chuyện gì nữa, vẻ mặt trở nên căng thẳng: “Bệnh đau dạ dày lại tái phát sao?”

“Ai cần anh lo?”
Như thể cảm thấy còn chưa đủ sức, cô lại bổ sung thêm một câu: “Tôi sống hay chết thì có liên quan gì tới anh?”
Triệu Nam Thiên hoàn toàn trở nên luống cuống: “Đương nhiên là có liên quan, chỉ cần ngày nào chúng ta chưa ly hôn thì tôi vẫn có trách nhiệm phải chăm sóc cô cho tốt!”
“Không cần anh lo, nói cho tôi biết thuốc dạ dày ở đâu!”
“Cô chờ đó, tôi sẽ về ngay, nằm yên ở trên giường đừng đi lung tung!”
Triệu Nam Thiên gửi xong tin nhắn, lại nhìn cửa phòng trước mặt, không chút do dự xoay người rời đi.

Anh nghĩ rõ ràng rồi, chăm sóc Tô Mục Tuyết là trách nhiệm và nghĩa vụ của anh, chỉ cần chưa đường ai nấy đi, thì anh sẽ không động chạm tới người phụ nữ khác, đây là trách nhiệm với Tô Mục Tuyết, cũng là sự tôn trọng với Mạnh Nhã.

Trước khi đi, anh để chìa khóa xe vào cửa hòm thư, sau đó gửi cho Mạnh Nhã một tin nhắn.

Mạnh Nhã lập tức nhận được tin nhắn.

Cô ta ngồi ở phòng khách cả đêm, cũng không biết là đang chờ đợi cái gì, đặc biệt là vừa rồi khi nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài, trong lòng không ngừng mong ngóng.


Kết quả không ngờ người đàn ông kia đã đi tới cửa nhưng vẫn chùn bước.

Cô ta thở dài một hơi, trong lòng dâng lên cảm giác thất vọng khôn nguôi.

Không thể đánh mất, cũng không dễ dàng có được, xem ra cô ta đã có thể hoàn toàn hiểu được ý nghĩa của câu nói này.

Triệu Nam Thiên về đến nhà, tìm thuốc dạ dày ở hòm thuốc dưới lầu, đứng ở cầu thang nói vọng lên: “Đỡ hơn chút nào chưa? Tôi tìm được thuốc dạ dày rồi, cần tôi mang lên hay là cô tự mình xuống uống?”
Tô Mục Tuyết nằm ở trên giường, không khỏi cảm thấy đắc ý.

Cô phát hiện ra bản thân mình rất thích cảm giác này, được một người đàn ông cưng chiều, yêu thương và che chở.

Cho dù là ở đâu, chỉ cần nhắn một tin nhắn, anh lập tức sẽ chạy về bên cô.

Tô Mục Tuyết muốn gây khó dễ cho anh một chút, kết quả dạ dày lại co rút, trong chốc lát cả người toát đầy mồ hơi lạnh.




Bình luận

Truyện đang đọc