VỢ TỔNG TÀI, EM NGOAN CHO ANH!



Trên thực tế không chỉ hôm nay, mà mấy ngày gần đây, cứ cách vài ngày Thư Trúc đều chạy đến phòng bệnh của mẹ.

Miệng thì nói là lo lắng cho tình trạng của mẹ, muốn đến thăm một chút.

Cho dù là anh cả có là kẻ ngu đi chăng nữa cũng có thể nhìn ra, thực tế cô ta đến đây còn không phải là vì Triệu Nam Thiên sao?
Chẳng lẽ cô ta không sợ Thôi Phong sẽ ghen?
Cứ cho là cô ta không sợ đi chăng nữa, nhưng anh cả cũng không muốn vì cô ta mà ảnh hưởng đến mối quan hệ tình cảm giữa Nam Thiên và Tô Mục Tuyết.

Anh ta chặn cửa lại nói: “Bác sĩ Thư, sao cô lại đến đây?”
“Nghe nói hôm nay bác gái xuất viện, tôi vừa hay rảnh rỗi, nên đến xem một chút.


Thư Trúc cũng có thể nhìn ra vẻ mặt phòng bị của anh cả đối với mình, nhưng cô ta không biết chuyện gì đang xảy ra, vừa nghĩ đến chuyện hôm nay mẹ Triệu xuất viện, Triệu Nam Thiên có thể sẽ tới, vì vậy cô ta không nhịn được muốn qua đây xem thử.


“À, bác sĩ Thư, cảm ơn cô đã quan tâm, bên này chúng tôi hơi bận rộn, e rằng không tiện đón tiếp cô, hẹn ngày khác tôi sẽ đặc biệt đến bệnh viện để cảm ơn sự quan tâm của cô trong thời gian này.


Anh cả vẫn không có ý định cho cô ta vào, cái người ở gia đình kia từ khi kết thân với cô Tô đến nay, mỗi khi thấy Thư Trúc qua đây, đều phải ngấm ngầm trách mắng một phen.

Nếu hôm nay anh ta cho cô ta vào, hai người không phải sẽ cãi nhau sao?
Kết quả cũng không phải nghĩ nữa, sợ cái gì cái đó đến, chị dâu ở bên kia thấy anh cả không có động tĩnh gì, bước đến phàn nàn: “Anh đang làm gì vậy? Mẹ đang hỏi anh đó! Người bên ngoài tìm ai vậy?”
Vừa nói, cô ta vừa đẩy anh cả ra, đến khi nhìn thấy Thư Trúc, sắc mặt bỗng chốc thay đổi hẳn.

Chuyện Nam Thiên và Thư Trúc chia tay, anh cả không hề hay biết, nhưng từ miệng của Triệu Nam Thiên, chị dâu lại biết rõ mồn một.

Triệu Nam Thiên đã giải thích rất nhiều cho Thư Trúc, nhưng vẫn không thể giấu được cô ta.


Ban đầu vốn dĩ bọn họ chia tay, không nằm ngoài hai lý do này.

Thứ nhất là vì người mẹ chuyên nịnh bợ của Thư Trúc, bà ta chê Nam Thiên sau khi ra khỏi quân đội, không tìm được công việc nào vẻ vang, nên không xứng với cô con gái là bác sĩ bệnh viện Đông Châu của bà ta.

Còn nữa chính là sự tuyệt tình, cả nhà đều là như nhau, vì muốn leo lên cành cao mà ngay cả tình cảm mấy năm cũng có thể nói bỏ là bỏ!
Về mục đích hôm nay Thư Trúc đến, anh cả không đoán ra được, nhưng chị dâu cũng là phụ nữ nên nhìn thấu mọi chuyện.

Cô ta có thể thấy Thư Trúc thực sự vẫn còn một chút tình ý đối với Triệu Nam Thiên.

Vào thời điểm đó, trước sức ép của mẹ thêm sự xuất sắc của Thôi Phong, mới chịu gạt chuyện tình cảm giữa hai người họ sang một bên.

Bây giờ nhìn thấy Nam Thiên tìm được người một cô gái tốt hơn, trong lòng không khỏi cảm thấy thất vọng, lại nhớ tới ngày xưa Nam Thiên đã từng tốt như thế nào thành ra tình cũ khó dứt, nhớ mãi không quên.

Nói một cách dễ nghe là cô ta đang nhớ lại tình cảm cũ, nói khó nghe thì cô ta thật ích kỷ muốn phá đám người khác, nhìn thấy Nam Thiên sống tốt hơn mình, không cam tâm chịu thua Tô Mục Tuyết.

Chị dâu gần như dám kết luận rằng nếu sau khi chia tay Thư Trúc, Nam Thiên tìm được một người bạn gái không bằng cô ta, thì buổi gặp mặt ngày hôm nay chắc chắn sẽ là một viễn cảnh khác!
Dựa vào cái suy nghĩ này, chị dâu không đuổi cô ta đi cũng xem như vì thể diện của Nam Thiên, đâu ra mà cho cô ta mặt mũi chứ?


Bình luận

Truyện đang đọc