VỢ TỔNG TÀI, EM NGOAN CHO ANH!



Nhưng trong mắt bà ta, điều đó còn lâu mới đủ.

Cũng không phải bà chê nghèo quý giàu, nhưng với tư cách là người cầm lái nhà họ Tô hiện tại, bà ta còn nhiều điều phải suy tính.

Không môn đăng hộ đối, một khi thân phận con rể của Triệu Nam Thiên bị bóc trần, thì sẽ có ánh hưởng thế nào đến cả nhà họ Tô, bà ta không thể không cân nhắc, thậm chí phải cân nhắc nhiều hơn nữa!
Đánh giá cao thì đánh giá cao nhưng ghét cũng là thật.

Tóm lại, bà ta không thể nào chấp nhận người đàn ông mẫu mực như Triệu Nam Thiên.

Hôm nay, cho dù anh có nói động trời cũng vô dụng!
Triệu Nam Thiên cũng không có những tâm tư phức tạp như thế, lúc đó sửng sốt là vì không biết nên xưng hô thế nào.

Dì nhỏ?

Mẹ kế?
Hình như gọi thế nào cũng không hợp lắm.

Nói thế nào cũng là trưởng bối, dù cho quan hệ giữa bà ta và Tô Mục Tuyết căng thẳng hơn chăng nữa thì anh cũng phải tôn trọng.

Đây chính là đạo hiếu, tuy có hơi cổ hủ, nhưng anh được mẹ dạy rất nhiều năm từ nên đã sớm khắc sâu tận trong xương.

Cuối cùng, anh giữ đúng bổn phận gọi một tiếng: “Chào dì Mai.


Dì Mai cũng hơi kinh ngạc: “Cậu biết tôi à?”
Triệu Nam Thiên giải thích: “Không ạ, tôi đoán thôi, hơn nữa, người bình thường sẽ không có phong thái như dì.



Dì Mai vừa mở miệng đã vô cùng sắc bén: “Ăn nói cũng dễ nghe đấy, cậu dùng mấy thứ này để lừa gạt Mục Tuyết vào tay à?”
Khuôn mặt Triệu Nam Thiên không thay đổi: “Từ lừa gạt mày không thích hợp đâu ạ.

Nói đúng hơn là duyên phận!”
Dì Mai cười nhạt: “Duyên phận? Vậy khiến cậu thất vọng rồi, hôm nay tôi tới đây là để chia rẽ đôi uyên ương đấy, dù lưỡi cậu có nhả sen cũng vô dụng!”
Triệu Nam Thiên nghiêng người sang một bên, lễ phép nói: “Mời dì vào trước đã, chúng ta ngồi nói chuyện nhé.


Một khi phụ nữ nhìn người nào không vừa mắt, ngay cả lúc uống nước cũng có thể dùng để giết người.

Cũng giống như dì Mai bây giờ, nhìn thấy Triệu Nam Thiên liền theo bản năng cảm thấy chán ghét, chỉ cần mở miệng cũng có thể phát ra đạn: “Mời sao? Nơi này là biệt thự nhà họ Tô, lẽ nào cậu thật sự cho rằng chỉ cần bay lên đầu cành thành phượng hoàng là có thể chim cắt chiếm tổ chim khách, đường hoàng tự cho mình là nam chủ nhân à?”
Triệu Nam Thiên vẫn kiên trì nói tiếp: “Dì Mai, tôi không có ý đó, tôi…”
Dì Mai lại tiếp tục cắt ngang, cười nhạt nói: “Tôi không quan tâm cậu có ý gì, tóm lại tôi cảnh cáo cậu, nơi này là tài sản dưới danh nghĩa của nhà họ Tô, ngay cả Tô Mục Tuyết cũng không có quyền sở hữu, cậu tốt nhất nên hiểu rõ thân phận và địa vị của mình đi!”
Triệu Nam Thiên cũng bắt đầu khó chịu, người phụ nữ này bị thời mãn kinh sớm hay ăn thuốc súng thế?
Dù tính cách anh rất tốt nhưng cũng không nhịn được khi dì Mai nhiều lần xem thường.

Nên lúc nói chuyện cũng khó tránh khỏi hơi gượng gạo, nhưng thái độ cũng coi như rất khá: “Vậy xin hỏi dì Mai, tôi có thân phận gì, địa vị thế nào vậy?”


Bình luận

Truyện đang đọc