Trương Vũ oán hận nói: “Được rồi, nếu cô không thèm, vậy thì trả lại hết những đồ tôi tặng cô lại đây cho tôi!”
Liễu Nhiên tức giận thở không ra hơi, tên đàn ông cặn bã này đúng là quá cực phẩm, tặng đồ đi mà còn muốn đòi lại?
Cô ấy không chút nghĩ ngợi nói: “Tôi đã vứt hết đi rồi!”
“Vứt rồi cũng không sao, tôi sẽ khiến cô nhớ kỹ!”
Nói rồi, Trương Vũ lấy từ trong túi ra một cuốn sổ nhỏ, dáng vẻ như xem sổ sách, bên trong ghi rõ ràng mỗi lần ăn cơm, mỗi lần tặng quà cô ấy.
Anh ta chỉ chỉ nói: “Nhìn thấy chưa, hai người chúng ta ăn cơm tổng cộng tốn hơn mười sáu triệu, quà tôi tặng cô tổng cộng hơn hai mươi lăm triệu!”
Liễu Nhiên tức đến phát điên, vốn dĩ còn cho rằng Trương Vũ chỉ có chút keo kiệt thôi, kết quả lại còn đến mức như vậy, quả nhiên tra nam vẫn là tra nam!
Cô ấy cũng từng mời khác, cũng từng tặng quà người khác, nhưng đã quên tất cả, sao có thể nhớ rõ được như vậy?
Lúc trước đúng là mắt mù nên mới coi trọng tên đàn ông đáng ghê tởm như vậy.
Trong cái rủi có cái may, may mà vẫn thấy rõ bộ mặt thật của anh ta, nếu như trao tất cả cho hắn, vậy thì chắc sẽ phải hối hận suốt đời mất!
Vẻ mặt Liễu Nhiên đầy khinh thường nói: “Được rồi, bốn mươi mốt triệu đúng không? Tôi trả lại cho anh!”
Trương Vũ tính toán tỉ mỉ: “Không cần phải nhiều như vậy, ăn cơm chúng ta chia đôi, tiền tặng quà tổng cộng là…”
Anh ta tính toán chi ly từng con số.
Liễu Nhiên trực tiếp ném ba mươi ba triệu qua: “Ba mươi ba triệu, tiền thừa khỏi trả!”
Trương Vũ cất điện thoại di động đi, sau đó xé sổ sách ra nói: “Được rồi, chúng ta thanh toán xong xuôi.
”
Nói rồi, anh ta lại nhìn về phía Khổng Như Nguyệt với vẻ đầy ác ý: “Chị Khổng Như Nguyệt, hai người đó ở bên nhau sau lưng chị, đúng là không khiến chị thất vọng!”
Không Nguyệt đâu thể bị anh ta châm ngoài, cười khanh khách nói: “Cảm ơn anh nhắc nhở, có điều anh Nam Thiên có thể được cô gái khác thích, chứng tỏ anh ấy ưu tú, càng chứng minh con mắt nhìn người của tôi không sai! Còn về Liễu Nhiên, tôi rất vui được chia sẻ với cô ấy, anh quản được sao?”
Đương nhiên là cô ấy tin tưởng vào nhân phẩm của Triệu Nam Thiên, hơn nữa, cho dù giữa anh và Liễu Nhiên thật sự có gì đó thì cũng không cần phải thông báo với cô ấy.
Sở dĩ nói như vậy thì quá mức ghê tởm Trương Vũ, muốn xả giận thay cho Liễn Nhiên.
Trương Vũ tức giận vô cùng, anh ta muốn diện mạo có diện mạo, muốn giá trị con người có giá trị con người, tình trường không có gì trắc trở.
Kết quả không ngờ hôm nay lại bại dưới tay Triệu Nam Thiên, lại còn thua hoàn toàn!
Anh ta thật sự không muốn ở đây lâu thêm nữa, lắc lắc bả vai nói: “Vậy thì chúc ba người hạnh phúc, buông tôi ra!”
Triệu Nam Thiên vẫn túm lấy cổ áo anh ta không buông: “Muốn chạy à, đâu có dễ dàng như vậy? Hôm nay anh hung hăng xông vào nhà, còn có ý đồ gây rối, anh cho rằng pháp luật không trị được mình sao? Khổng Như Nguyệt, báo cảnh sát, để cảnh sát giải quyết chuyện này, ít nhất phải phán cho anh ta ngồi tù mấy năm!”
Trương Vũ nghe thấy câu này sợ đến nỗi trắng bệch mặt, lập tức thay đổi thái độ nói: “Liễu Nhiên, xem như tôi sai rồi được không? Hôm nay tôi uống chút rượu, cô nể tình chúng ta đã từng ở bên nhau mà tha cho tôi một đường sống đi!”