VỢ TỔNG TÀI, EM NGOAN CHO ANH!



Nói xong cô lại nói tiếp: “Ah, cũng đúng, cho dù cô có muốn cũng không thể gả đi được.

Đáng tiếc, dường như Ngụy Bắc Minh coi thường cô!”
Sắc mặt Vạn Yến biến thành đỏ bừng, loại cảm giác bị người nhục nhã ngay trước mặt kia khiến cô ta gần như không thở nổi.

Tô Mục Tuyết không hề cho cô ta có chút cơ hội thở dốc, “Còn có, mới vừa rồi có phải cô muốn thay thế mẹ tôi dạy dỗ tôi?”
Vạn Yến như bắt được cơ hội phản kích, “Không sai, nếu như cô được người dạy dỗ dù chỉ một chút, cũng đã không hành sự quái đản như vậy!”
“Tôi cũng muốn thay mẹ cô giáo dục cô thật tốt, xem cô còn dám không kiêng nể gì, một chút quy củ cũng không có như vậy không!”
Tô Mục Tuyết lấy điện thoại từ trong túi ra, ngay trước mặt Vạn Yến cô mở khóa điện thoại.

Cô cười cười giải thích, “Câu cô nói ban nãy tôi đã gửi cho Ngô Đào.

Cô cảm thấy bà ta có chú ý tới câu này không?”
Cả người Vạn Yến như rơi vào hầm băng!
Cô ta thật sự sợ.


Từ sau khi Tô Trường Nguyên bị bệnh nặng hôn mê, phải vào nằm trong phòng ICU, nhà họ Tô do người phụ nữ này làm chủ.

Rõ ràng là một người khác họ, nhưng hết lần này tới lần khác bà ta lại có thể chi phối tất cả quyết sách quan trọng của nhà họ Tô.

Mượn chuyện cô và Tô Trường Vũ đi đăng ký kết hôn, mấy vị chú bác trưởng bối nhà họ Tô đều đã đồng ý.

Hết lần này tới lần khác chỉ một câu nói của Ngô Đào đã trực tiếp bác bỏ chuyện này!
Lý do rất đơn giản, Tô Mục Tuyết còn chưa xuất giá, nếu có một bác ba trẻ tuổi bất chính như vậy xuất hiện sẽ khiến cô không thể ngóc đầu lên được.

Dưới ánh mắt của Vạn Yến, đây là lý do cực kỳ hoang đường vô lý.

Chẳng lẽ vì mặt mũi của Tô Mục Tuyết khi xuất giá mà phải hy sinh hạnh phúc của cô ta?
Hết lần này tới lần khác từ trên xuống dưới nhà họ Tô không ai dám phản đối, ngay cả Tô Trường Vũ cũng không dám nói nhiều một câu.

Nửa năm qua, cô ta không dám làm mưa làm gió chút nào.

Mỗi khi gia tộc tụ hội cô ta đều phải cẩn thận làm nền, nói mấy lời dễ nghe.

Chỉ vì có thể được Ngô Đào thừa nhận, thành công bước vào nhà giàu có.

Kết quả không ngờ tới hôm nay cô ta lại bị Tô Mục Tuyết hố.

Với tư cách là dì của Tô Mục Tuyết, mấy năm nay Ngô Đào đã sắm vai người mẹ xứng chức.

Nhưng nếu câu nói lúc nãy của cô ta truyền tới chỗ Ngô Đào, sẽ khiến bà ta nghĩ thế nào đây?
Nghĩ mình muốn tranh quyền với bà ta?

Hay nghĩ mình muốn cướp lấy vị trí của bà ta?
Khóe miệng Tô Mục Tuyết hơi cong lên, “Vạn Yến, hôm nay tôi có thể nói cho cô biết, cô muốn gả vào nhà họ Tô, đời này đừng mơ tưởng!”
Nói xong, cô lại nhìn về phía Tô Trường Vũ, “Bác ba, cháu chỉ nói một lần, chuyện hôn sự của cháu không tới phiên bác làm chủ.

Chẳng qua hôn sự của bác…”
Cô cười càng thêm tùy ý, “Hình như đã bị cháu làm hỏng.


“Xấu hổ, cháu không cố ý.


Không cố ý?
Tô Trường Vũ thiếu chút nữa bị tức hộc máu, nhưng hết lần này tới lần khác ông ta lại không thể làm gì cô cháu gái này.

Đang muốn dạy dỗ, điện thoại trên người lại đổ chuông.

Nhìn số điện thoại hiện trên màn hình, toàn bộ cơ thể ông ta cứng lại.

Xoa xoa gương mặt, ông ta cố gắng thả lỏng thần thái nói: “Mai à…”

Người phụ nữ lạnh lùng hỏi, “Chú đang ở đâu?”
Tô Trường Vũ vừa nói vừa lau mồ hôi lạnh, “Tôi ở chỗ Mục Tuyết.


Người phụ nữ không nói lời nào, “Đưa điện thoại cho con bé!”
Sau vài lời đối đáp đơn giản, Tô Trường Vũ cung kính đưa điện thoại đưa tới, “Điện thoại của dì Đào!”
Ngô Đào đi thẳng vào vấn đề, “Vì sao không nhận điện thoại của mẹ?”
Tô Mục Tuyết trả lời cũng dứt khoát không kém, “Không muốn nhận.


Ngô Đào chậm rãi hòa hoãn giọng điệu, “Con đã nghĩ kỹ rồi, thật sự muốn ở cùng tên bảo vệ kia?”
Tô Mục Tuyết không nói chuyện, quả nhiên chuyện gì bà ta cũng biết.




Bình luận

Truyện đang đọc