Chương 1146
Đường Bảo Khiết vội vàng đứng thẳng: “Chị đừng mà tưởng bở, ai nghe lén mấy người chứ? Em tới đây gọi hai người đi ăn sáng.”
Nói xong, cô ấy kéo tay Bạch Thảo Phương, quay đầu vội vã đi.
Triệu Nam Thiên đi rửa mặt một chút, đến đi vào nhà ăn, bên trong đã có đông đủ người ngồi.
Có lẽ vì sắp tới nhiệm vụ nên không khí hơi áp lực, cũng không ai nói gì.
Triệu Nam Thiên bưng dĩa đồ ăn hơi muộn phiền, chợt nghe thấy có giọng nói của phụ nữ: “Triệu Nam Thiên, đây này!”
Anh quay đầu nhìn lại, đầu cũng sắp to lên rồi.
Trên chiếc bàn tròn nhỏ kia toàn là phụ nữ ngồi xung quanh, giống như một buổi tọa đàm nhỏ chuẩn bị hành động.
Không chỉ cô ta và Đường Bảo Khiết, Lục Thanh Nhàn của Lôi Đình đại đội, còn có Huống Tuyết Linh của tiểu đoàn tám, hai người này cũng đang ngồi đây.
Trên bàn chỉ còn thừa lại một chỗ, ngay cạnh Bạch Thảo Phương.
Triệu Nam Thiên thật sự không muốn qua đó, nhưng trong nhà ăn vô cùng yên tĩnh, giọng nói này của Bạch Thảo Phương đều hấp dẫn ánh mắt mọi người về phía này.
Anh bưng đĩa đồ ăn, căng da đầu ngồi xuống.
Không thấy ai nói gì, anh vẫn cảm thấy trong ánh mắt mấy người phụ nữ nhìn mình hiện lên chút quái lạ.
Mặc dù mức độ bảo mật trong khóa huấn luyện tâm lý tối qua rất cao, nhưng chắc chắn không bao gồm những người đang ngồi đây.
Dù sao Triệu Nam Thiên cũng không thẹn với lương tâm, anh không quan tâm đến ánh mắt mấy người phụ nữ kia nữa, tâm tư cũng dần bình tĩnh lại.
Đang ăn ngon lành, Bạch Thảo Phương đưa đũa lại đây, trên đĩa có thêm mấy miếng rau.
Thế này còn chưa xong, lập tức gắp mấy miếng thịt kho tàu tới nữa.
Mấy người phụ nữ ngồi bên bàn đồng thời sửng sốt, đặc biệt là Đường Bảo Khiết, cắn cắn đũa trong miệng nhìn nhìn Triệu Nam Thiên, sau đó lại nhìn nhìn Bạch Thảo Phương.
Cuối cùng lại mở miệng nói đùa một câu: “Sư tỷ, không phải chứ, chị thế này là vì nhập vai à?”
Khuôn mặt Bạch Thảo Phương vẫn như thường giải thích: “Chị không có khẩu vị, ăn không hết sẽ lãng phí, nếu em muốn ấy, chỗ chị còn một nửa này!”
Nói xong, cô ta muốn gắp cho Đường Bảo Khiết.
Đường Bảo Khiết vội vàng xua tay: “Thôi thôi, sư tỷ, vần nên để lại cho Triệu Nam Thiên nhà chị đi!”
Cô ấy cố ý trêu chọc: nhấn hai chữ “nhà chị” rất mạnh.
Bạch Thảo Phương tựa như không nghe thấy sự khác thường, đẩy dĩa đồ ăn còn non nửa lên trên bàn: “Nhìn gì mà nhìn? Anh không ăn no, hôm nay lấy sức đâu mà chấp hành nhiệm vụ?”
Triệu Nam Thiên cười khổ hỏi: “Cô không ăn à?”
Bạch Thảo Phương nhún vai: “Hôm nay tôi không có khẩu vị.
Nói xong, cô ta chống cằm, cứ lắng lặng như vậy nhìn Triệu Nam Thiên ăn cơm.
Sắc mặt Triệu Nam Thiên vẫn như thường tâm sự và trao đổi cùng cô ta, thỉnh thoảng bàn bạc về mấy chỉ tiết nhỏ trong nhiệm vụ, lâu lâu còn nhìn nhau.
Mấy người phụ nữ này giống như đang xem trò vui, thậm chí ghé sát thầm thầm thì thì cùng nhau.
Triệu Nam Thiên ăn cơm cực kỳ nhanh, rất nhanh đã quét sạch dĩa đồ ăn.