Thậm chí ông ấy còn miễn cả tiền giải phẫu lần này.
Chẳng qua dưới sự kiên trì của Triệu Nam Thiên, cuối cùng ông ấy mới thôi.Trải qua khinh thường và chán ghét lúc ban đầu, hiện tại Tô Mục Tuyết lại cảm thấy hiếu kỳ và thưởng thức người đàn ông này.
Hơn một tỷ rưỡi tiền giải phẫu không phải con số nhỏ, đối mặt với cơ hội như vậy, vậy mà anh lại có thể cự tuyệt không chút do dự.
Một người lập chí làm bảo vệ suốt quãng đời còn lại không thể có lòng dạ và khí phách như vậy.
Trực giác của phụ nữ nói cho cô biết, trên người người đàn ông này có bí mật!
Không đợi cô hỏi lại, khóe mắt cô bỗng quét qua một bóng người nhanh chóng đuổi ra từ trong tòa nhà bệnh viện.
Thư Trúc mặc áo blu trắng, thân thể chín muồi phảng phất như cây đào mật.
Cô ta lưu luyến nhìn quanh, như đang tìm kiếm người nào.
Tô Mục Tuyết ghen tị nói, “Còn ngây ngốc làm gì, tình nhân trong mộng của anh tới tìm anh.”
Triệu Nam Thiên nhíu mày, “Tôi và cô ấy đã không còn bất kỳ quan hệ gì.”
Tô Mục Tuyết hừ một tiếng, “Anh không cần giải thích nhiều như vậy với tôi, tôi cũng không phải cái gì của anh!”
Trong xe an tĩnh chợt vang lên một hồi chuông điện thoại.
Tô Mục Tuyết nghiêng đầu nhìn thoáng qua, “Còn không mau đi, người ta đã nóng lòng chờ rồi!”
“Tôi sẽ quay lại ngay.”
Triệu Nam Thiên tắt máy, xuống xe đi tới.Thư Trúc lập tức nghiêng đầu qua, tầm mắt thu hồi khỏi chiếc Audi màu trắng kia, giọng điệu phức tạp hỏi: “Cô ấy còn rất có tiền, sao hai người quen nhau?”
Triệu Nam Thiên không trả lời mà hỏi ngược lại, “Em tìm anh có chuyện gì?”
Lúc này Thư Trúc mới nhớ tới chuyện Thôi Phong dặn, tìm hiểu kỹ quan hệ giữa Triệu Nam Thiên và viện trưởng Hoàng, thuận tiện làm hòa với Triệu Nam Thiên.
Cho dù không thể làm bạn bè nhưng cũng đừng thành oan gia.
Cô ta thực sự không muốn làm chân chạy thay Thôi Phong, nhưng lại không cách nào cự tuyệt, không thể làm gì khác hơn là hỏi: “Anh và viện trưởng Hoàng đã quen nhau từ trước?”
Triệu Nam Thiên vốn còn có chút kỳ vọng, kết quả nghe thấy cô ta vừa há mồm đã hỏi chuyện này, miệng đầy ý quái dị, lập tức cảm thấy đần độn vô vị.
Anh chỉ gật đầu ngầm thừa nhận.
Thư Trúc trách cứ hỏi, “Vì sao trước đây anh không nói?”
Triệu Nam Thiên nghĩ mãi mà không rõ nói hay không nói có gì khác nhau, “Có liên quan gì sao?”
Thư Trúc cắn chặt môi, “Đương nhiên là có, nếu như anh nói sớm…”
Tuy rằng nửa câu sau cô ta không nói ra miệng, thế nhưng Triệu Nam Thiên có thể nghe hiểu.
Nếu như anh nói sớm, có lẽ cô ta sẽ không chia tay với bản thân mình.
Toàn tâm toàn ý trả giá, không nghĩ tới lại đổi lấy một đáp án như vậy?
Triệu Nam Thiên cười tự giễu, xoay người muốn đi.
Thư Trúc bật thốt lên: “Nếu như em thật sự là người ngại bần yêu phú, lúc trước em đã không quen anh!”
Triệu Nam Thiên sững sờ tại chỗ, từng hồi ức tươi đẹp như thuỷ triều tràn về trong óc.
“Anh đừng trách mẹ em, gia đình em là gia đình đơn thân, bà ấy kiểu gì cũng phải làm một vài chuyện vì tương lai của em.”
Vành mắt Thư Trúc đã ửng đỏ, nếu không phải mẹ ra mặt ngăn cản, hai người cũng không đến mức biến thành người xa lạ.
Trong lòng Triệu Nam Thiên ngũ vị tạp trần, không biết nên mở miệng như thế nào.
Thư Trúc hít sâu một hơi đột nhiên nói: “Chúng ta… còn có thể trở lại như lúc ban đầu không?”
Triệu Nam Thiên sửng sốt một thoáng, vô số lần nửa đêm nằm mơ không phải anh vẫn luôn chờ đợi những lời này sao?
Nhưng hôm nay khi chuyện thật sự xảy ra, anh lại cảm thấy tựa như ảo mộng.
Đột nhiên có một tiếng còi xe chói tai đánh vỡ tất cả ảo cảnh.
Triệu Nam Thiên như mới tỉnh lại từ trong mộng, lắc lắc đầu nói: “Xin lỗi.”
“Vì sao?”
“Anh đã kết hôn rồi.”
Một câu nói cực kỳ tự nhiên lại khiến Triệu Nam Thiên cảm thấy sảng khoái trước nay chưa từng có.
Anh cũng không tiếp tục lưu luyến, càng không có chút ràng buộc nhanh chóng bước trở về trong xe.
Tô Mục Tuyết kéo kính hoá trang lên, lúc ngẩng đầu vừa vặn nhìn thoáng qua ánh mắt Thư Trúc, lạnh lẽo u ám đâm thẳng vào lòng người.
Khóe miệng cô hơi hơi cong lên, không nhịn được có chút đắc ý.
Cho dù tôi không thích Triệu Nam Thiên nhưng đó cũng là người đàn ông của tôi, chỉ cần tôi còn chưa buông tay, nào đến phiên cô tới thọc gậy bánh xe?