VỢ TỔNG TÀI, EM NGOAN CHO ANH!



Đang nói chuyện thì bên ngoài có người gõ cửa.

Triệu Nam Thiên quay đầu lại nhìn, là bảo vệ khu nhà.

“Các người ở đây có chuyện gì thế? Có người khiếu nại các người quấy nhiễu người dân!”
Liễu Nhiên không muốn làm lớn chuyện, càng không muốn để nhiều người biết, dù sao cô ấy cũng là một cô gái, nếu như bị người ta chỉ trỏ thì sau này làm sao ở đây được nữa?
Vì vậy cô ấy mềm lòng nói: “Anh Nam Thiên, thôi bỏ đi, tôi không muốn gặp người này nữa, anh ta khiến tôi thấy ghê tởm!”
Triệu Nam Thiên đẩy anh ta ra ngoài nói: “Cút, lần này tha cho anh đi, sau này đừng có để tôi nhìn thấy anh nữa, nghe thấy chưa?”
Trương Vũ vội vàng chạy đi không quay đầu lại.

Bảo vệ hỏi một câu: “Sao các người lại làm loạn đến nghiêm trọng như vậy?”
Triệu Nam Thiên kéo bảo vệ tới một bên giải thích: “Không sao, chỉ là hai người chúng tôi uống say nên hiểu lầm chút thôi ấy mà.



Sợ ảnh hưởng tới danh dự của Liễu Nhiên nên anh dứt khoát nhận chuyện này về mình.

Bảo vệ nhắc nhở nói: “Nếu như còn có phiền phức gì thì ra bên ngoài khu nhà giải quyết, nếu như lại có người tố cáo nữa thì tôi sẽ báo cảnh sát đấy!”
Triệu Nam Thiên vội vàng đảm bảo rồi mới tiến đối phương rời đi.

Khi quay trở lại, Liễu Nhiên đã ngồi khóc thút thít ở trong phòng.

Triệu Nam Thiên ở bên cạnh nghe được một lúc, cuối cùng cũng hiểu mọi chuyện sao lại như vậy.

Vừa rồi anh đưa người đi không bao lâu, Trương Vũ lại bèn tìm tới cửa, còn gọi điện thoại quấy rầy, không thì đứng dưới lầu gọi, sau đó dứt khoát phá cửa.

Liễu Nhiên sợ anh ta làm ảnh hưởng đến hàng xóm cho nên mới cho anh ta tiến vào, kết quả không ngờ lại dẫn sói vào nhà!
Cô ấy hoảng loạn dùng bình hoa đánh Trương Vũ chảy đầy máu, còn tưởng là đã đánh chết người, cho nên mới gửi tin nhắn cho Triệu Nam Thiên, rồi gọi điện thoại cho Khổng Như Nguyệt.


Sau đó không biết vì sao, Trương Vũ tỉnh lại, kéo cô ấy vào phòng ngủ, rồi mới có những chuyện sau đó.

Khổng Như Nguyệt vẫn còn đang bất bình: “Hừ, quả thật là quá dễ dàng cho anh ta rồi, vừa rồi không nên bảo anh Thiên Nam thả anh ta đi!”
Liễu Nhiên nín khóc mỉm cười, sau đó mới nghĩ tới một chuyện, vội vàng hỏi: “Đúng rồi, Khổng Như Nguyệt, chuyện vừa rồi… cô không để trong lòng chứ?”
Nói rồi, cô ấy lại có chút ngại ngùng nhìn về phía Triệu Nam Thiên.

Triệu Nam Thiên ngoại trừ cười ngốc thì không biết nên nói gì nữa.

Vừa rồi khi Liễu Nhiên cãi nhau với Trương Vũ đã nói một câu là thích ăn, cũng không biết là vì cố ý chọc giận Trương Vũ hay là sự thật.

Có điều cho dù có là thật đi nữa thì anh cũng không dám mù quáng chấp nhận.

Còn chưa giải thích rõ ràng chuyện với Tô Mục Tuyết, căn bản không có tâm trạng để suy xét mấy chuyện này nữa.

Hơn nữa cho dù thật sự đường ai nấy đi cùng Tô Mục Tuyết, anh cũng sẽ không đến với Liễu Nhiên.

Cô gái như bọn họ, đang là đồ tuổi mù quáng sùng bái anh hùng, nào có hiểu tình yêu là gì, sao có thể chăm sóc gia đình được?


Bình luận

Truyện đang đọc