Chương 871
Bạch Thanh Bình nói thẳng: “Bớt nói nhảm, anh ra điều kiện đi!”
Triệu Nam Thiên tựa như là gặp mồi cá lớn, híp mắt nói: “Bất kỳ điều kiện gì?”
Bạch Thanh Bình cẩn thận nhắc nhở một câu: “Chỉ cần tôi có thể làm được, nhưng là không thể vi phạm kỷ luật!”
Triệu Nam Thiên dứt khoát nói: “Được, cứ quyết định như vậy đi!”
Bạch Thanh Bình có ảo giác mình đã bị ma nhập: “Muốn đồ gì cứ thế quyết định?”
Triệu Nam Thiên nhẹ nhõm nói: “Điều kiện tạm thời chưa nghĩ ra, khi nào nghĩ kỹ sẽ nói cho anh biết, yên tâm, chắc chắc sẽ không để anh vi phạm kỷ luật!”
Bạch Thanh Bình lạnh cả sông lưng: “Mẹ nó, anh có phải đã sớm tính toán kỹ rồi hay không?”
“Tính toán kỹ không đến nỗi nào, nhưng cũng không có chỗ tốt, tôi chắc chắn sẽ không tuỳ tiện đáp ứng yêu cầu của anh.”
Nói xong, Triệu Nam Thiên đuổi người, nói: “Được rồi, anh tranh thủ thời gian đi xuống đi, tôi muốn về nhà.”
Bạch Thanh Bình phiền muộn, từ nhỏ đến lớn, còn chưa từng bị người khác chán ghét như vậy.
Cho đến khi đưa mắt nhìn Triệu Nam Thiên đã đi xa, Bạch Thảo Phương mới xông tớ: “Anh trai, các anh vừa rồi nói chuyện gì vậy?”
Bạch Thanh Bình tức giận nói: “Còn có thể nói chuyện gì chứ? Anh đem em phó thác cho anh ta.”
Bạch Thảo Phương đỏ mặt, cái gì gọi là phó thac?
Mặc dù biết anh trai không phải có ý kia, thế nhưng là cũng không biết vì cái gì, nghe vào vẫn có một cảm giác hoảng sợ không diễn tả nổi.
Đường Bảo Khiết ở một bên kinh ngạc nói: “Bạch Thanh Bình, nghe anh nói như vậy, là đồng ý để chị ấy đi với tôi đúng không?”
Bạch Thanh Bình bất đắc dĩ, nói: “Nếu không phải thì sao? Em ấy là do tôi chịu trách nhiệm chăm sóc, nếu có vấn đề gì xảy ra, thì người trong nhà sẽ rút gân lột da tôi!”
Bạch Thảo Phương cười cười, nói: “Anh trai, anh thật tốt, em biết anh thương em nhất mà!”
Bạch Thanh Bình né thật xa: “Đừng làm bộ dạng này, trước đó em phải hứa với anh ba điều, nếu em không giữ lời hứa, việc này anh sẽ không đồng ý đâu!”
Bạch Thảo Phương chớp mắt đôi mắt: “Anh nói đi!”
Bạch Thanh Bình không thể phản bác: “Thứ nhất, Đường Bảo Khiết đến lúc đó khẳng định sẽ chịu trách nhiệm hoàn toàn về tương lai của em, nếu như cô ấy phát hiện em không cách nào ứng phó với nguy hiểm, em nhất định phải lập tức rút lui!”
Bạch Thảo Phương không có do dự: “Được rồi!”
Cô ta sở dĩ muốn đi một chuyến, là muốn mượn cơ hội này rèn luyện bản thân mình một chút.
Nếu thật sự trên đường đi gặp phải nguy hiểm, đương nhiên cũng sẽ không tỏ ra mình là anh hùng, thứ nhất sẽ gây cản trở, thứ hai sẽ ảnh hưởng đến tình hình chung.
Bạch Thanh Bình chằm chằm con mắt nhìn cô ta, nói: “Thứ hai, trong thời gian làm nhiệm vụ, anh sẽ sắp xếp người ở bên cạnh em, đến lúc đó em nhất định phải phục tùng tất cả những gì bọn họ đã sắp xếp!”
Bạch Thảo Phương cố ý hỏi vặn lại: “Triệu Nam Thiên kia đâu?”
Bạch Thanh Bình hỏi lại:”Anh ta? Anh ta chỉ là vì để phòng trường hợp bất khả kháng! Chẳng lẽ em nghĩ rằng anh sẽ đem em giao cho một người đàn ông mà chỉ mới gặp qua một lần sao?”
Bạch Thảo Phương thấy thái độ của anh trai rất kiên quyết, chỉ có thể miễn cưỡng nghe theo.
Cô ta biết đây là ranh giới cuối cùng mà anh trai cho phép, bất luận nói điều gì đều vô dụng.