Sau đó anh ta giải thích, người xảy ra chuyện tên là Trương Vũ, là nhân viên của một công ty nước ngoài, rạng sáng nay được người ta phát hiện ở ven đường, thông tin liên lạc cuối cùng từ di động là gọi cho một cô gái tên là Liễu Nhiên.
Cảnh sát căn cứ vào manh mối trình báo, chỉ trong một buổi sáng đã cho Triệu Nam Thiên vào diện tình nghi, tình tiết vụ án cũng được cho là báo thù vì tranh giành tình cảm.
Bảo vệ của công ty Vật Nghiệp có thể xác nhận, tối hôm đó đúng là Triệu Nam Thiên rời đi cùng Liễu Nhiên.
Liễu Nhiên cũng cung cấp lời làm chứng cho bảo vệ tiểu khu, nói là Triệu Nam Thiên và Trương Vũ vì tranh giành tình cảm mà đánh nhau, hơn nữa điều này cũng được Triệu Nam Thiên chính miệng thừa nhận.
Đồng thời cũng phát hiện vết máu ở nhà Liễu Nhiên, tất cả những thứ này đều là bằng chứng.
Sở dĩ còn chưa hoàn toàn định án là vì không tìm được chứng cứ chứng minh Triệu Nam Thiên xuất hiện tại hiện trường vụ án.
Đương nhiên, Triệu Nam Thiên cũng không thể đưa ra bằng chứng mình không có ở hiện trường.
Tối hôm qua, toàn bộ camera giám sát ở tiểu khu Giang Uyển đều không hoạt động nên không có cách nào để xác thực thời gian.
Nghe luật sư giải thích xong, tâm trạng Tô Mục Tuyết lại càng tệ đi.
Hóa ra tối hôm qua sau khi Triệu Nam Thiên rời đi là do có liên quan tới một người phụ nữ khác, còn vì tranh giành tình cảm mà đánh nhau một trận.
Tên đáng chết này, anh coi cô là cái gì chứ? Là cái khách sạn thích ở thì ở đi thì đi sao?
Hơn nữa những chuyện rối loạn này, Từ Hoa Dương cũng nghe được, anh ta sẽ thấy cô thế nào đây, trên thương trường là bại tướng, trên tình trường cũng là kẻ thất bại?
Tô Mục Tuyết luôn luôn kiêu ngạo, nếu không phải có người ngoài ở đây thì cô hận không thể rời đi ngay lập tức.
Từ Hoa Dương quan tâm hỏi: “Vậy chuyện này có ảnh hưởng tới tổng giám đốc Tô không?”
Luật sư trả lời: “Chắc chắn là có rồi, tổng giám đốc Tô và anh Triệu có mối quan hệ hôn nhân được pháp luật thừa nhận, một khi anh Triệu Nam Thiên bị định tội hoặc khởi tố, chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới sự kêu gọi tín dụng của tập đoàn, đến lúc đó những vốn đầu tư mà Tô Phong kêu gọi được có thể cũng sẽ bị bác bỏ!”
“Không được, hiện giờ tập đoàn Tô Phong rất cần khoản tiền này, có biện pháp gì để giải quyết không?”
Luật sư suy nghĩ một lúc rồi nói: “Trước khi kết án hoặc khởi tố nộp đơn ly hơn là sẽ ít có ảnh hưởng nhất!”
Từ Hoa Dương ra vẻ khó xử nói: “Không có cách nào khác sao?”
Không đợi luật sư trả lời, Tô Mục Tuyết đã lạnh mặt nói: “Không cần, phiền anh giúp tôi soạn một bản hợp đồng!”
Bên trong phòng thẩm vấn, Triệu Nam Thiên cũng phân tích tình hình trước mắt, thật ra chuyện này cũng không phức tạp, chỉ là anh không muốn ảnh hưởng tới một vài người.
Quan trọng nhất là anh không muốn chuyện này làm ảnh hưởng đến Tô Mục Tuyết.
Kết quả không ngờ, sợ cái gì cái đó liền tới.
Cửa phòng vang lên, Tô Mục Tuyết đi tới.
Triệu Nam Thiên vẫn còn tâm trạng hút thuốc, cô cười lạnh: “Tâm trạng không tồi nhỉ?”
Triệu Nam Thiên kinh ngạc: “Sao cô lại tới đây?”
“Sao hả? Anh cũng thấy mất mặt à, sợ tôi biết à?”